Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn Cố Mãn Mãn: “Anh họ của em nói, anh ấy rất bận, phải tăng ca, cho nên không có thời gian cùng đi ăn cơm với chị.”
Nụ cười trên mặt cô, khiến Cố Mãn Mãn nhìn cái rùng mình, bất giác sờ sờ cánh tay: “Không phải chứ, anh họ em lúc nào thì yêu thích công việc như vậy? Anh ấy đang đùa sao?”
Thẩm Lệ nhếch môi không chút ý cười.
Nhìn đi, Cố Mãn Mãn cũng biết, Cố Tri Dân không phải loại người sẽ vì công việc mà cự tuyệt ăn cơm với cô.
Người đàn ông này rõ ràng chính là có chuyện giấu cô, còn dùng cớ vụng về như vậy.
Ong ong–
Điện thoại Thẩm Lệ rung, là Giang Vũ Thừa gửi địa chỉ tới.
“Dừng xe!”
Tài xế nghe thấy lời của Thẩm Lệ, dừng xe bên đường.
“Chị Tiểu Lệ, chị muốn làm gì?” Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ muốn xuống xe, vội chặn cô lại.
“Cố Tri Dân không ăn cơm với chị, chị không thể tự mình đi ăn cơm sao?” Thẩm Lệ đẩy Cố Mãn Mãn ra, mở cửa xe muốn bước xuống.
Cố Mãn Mãn nói: “Em đi ăn với chị.”
“Không cần, em về sớm chút đi, ngày mai còn bận đâu, đừng quản chị.”
Thẩm Lệ vừa xuống xe, liền vừa khéo có taxi đi qua, cô trực tiếp chặn xe ngồi lên, Cố Mãn Mãn muốn đuổi theo cũng không có cách nào đuổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn cô đi.
Mà điện thoại của Cố Tri Dân lại vào lúc này gọi tới.
“Mãn Mãn, em cùng Thẩm Tiểu Lệ đi ăn cơm, ăn xong đưa cô ấy về nhà, bên anh còn có việc, gửi tiền cho em sau.” Cố Tri Dân hình như đang đi đường, vội vội vàng vàng, nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Cố Mãn Mãn mới mở miệng, chưa nói được chữ nào, trong điện thoại vang lên tiếng máy bận, liền bị cúp máy.
Cố Mãn Mãn dựa về phía sau, nằm ngửa trên lưng ghế, đây là có chuyện gì.
“Mãn Mãn, cô bây giờ đi đâu?” Tài xế hỏi Cố Mãn Mãn.
“Quay về phòng làm việc một chuyến đi.” Cô ấy còn có thể đi đâu, cô phải đi tăng ca.
…
Giang Vũ Thừa chọn nhà hàng vô cùng có bầu không khí.
Tên tiệm nhìn hơi xa lạ, Thẩm Lệ chưa từng tới.
Đèn trong tiệm khá tối, tính riêng tư không tệ, Thẩm Lệ theo số bàn tìm thấy Giang Vũ Thừa.
Giang Vũ Thừa ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, có chút xuất thần.
Thẩm Lệ vươn ngón tay ra, khẽ gõ lên bàn hai cái, phát ra tiếng vang buồn bực, kéo Giang Vũ Thừa hồi thần.
“Tới rồi.” Giang Vũ Thừa quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Lệ bèn lộ ra nụ cười, sắc mặt có chút tiều tụy.