Qúy Vãn Thư chậm rãi đi tới, dịu dàng hỏi Cố Tri Dân: “Sao vậy?”
“Buổi tối, đi ăn một bữa cùng mấy cô em gái của anh đi, cũng nên mời chúng một bữa chứ?” Cố Tri Dân vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Thẩm Lệ.
Dù Thẩm Lệ không hề nhìn anh ta.
Cố Mãn Mãn trợn tròn hai mắt.
Sao lại là” Mấy cô em gái ”?
Dù có là “Mấy cô em gái “, chẳng lẽ cô không phải em gái của Cố Tri Dân sao? Vì sao Cố Tri Dân chỉ nhìn Thẩm Lệ không nhìn cô?
Khóe môi Cố Tri Dân giật giật, quay đầu nhìn về phía khác.
Thế giới của người lớn thật là phức tạp mà, cô thật sự ngày càng thấy khó hiểu.
“Được thôi.” Qúy Vãn Thư vui sướng nói.
Cố Tri Dân nói “Mấy cô em gái”, câu nói này bao gồm cả Thẩm Lệ.
Anh ta đang giải thích với cô, hiện tại anh ta chỉ xem Thẩm Lệ là “Em gái” sao?
Mặc kệ trong lòng Cố Tri Dân nghĩ như thế nào, hiện tại Qúy Vãn Thư rất hài lòng với tình trạng này và cả thái độ của Cố Tri Dân nữa.
Tất cả đều diễn ra giống với điều cô ta tưởng tượng.
Thấy Thẩm Lệ vẫn bình thường, ánh mắt của Cố Tri Dân hơi buồn, nói: “Vậy đến Kim Hải đi.”
Thẩm Lệ lạnh nhạt: “Đi.”
Cố Tri Dân gật gật đầu, rồi lại gật mạnh thêm một cái nữa như đang cố kiềm chế cơn tức vậy.
Nhưng Qúy Vãn Thư vẫn đang đắm mình trong niềm vui, không hề phát hiện điểm bất thường này của Cố Tri Dân, còn vươn tay ra nắm tay của Cố Tri Dân: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Tri Dân xoay người, mặc kệ Qúy Vãn Thư mà đi nhanh về phía trước, anh ta đi rất nhanh, tay Qúy Vãn Thư nắm tay anh ta cũng bị vung ra.
Kim Hải.
Vẫn giống như trước đây, Kim Hải vẫn rất đông khách.
Kim Hải vẫn là Kim Hải.
Nhưng người đến người đi, đã không phải những người trước kia nữa rồi.
Lúc Thẩm Lệ đi vào, trong lòng cô có chút buồn man mác.
Cô nhận ra cả tiếp tân đón khách ở trước cửa cũng không phải người cô đã gặp qua.
Sao đột nhiên lại đa sầu đa cảm?
Có lẽ là bởi vì bị thương nên tâm trạng không tốt.
Thẩm Lệ cảm thấy, nhất định là như vậy.