“Tên rất hay.” Nguyễn Tri Hạ bưng ly nước lên, lung lay cái ly trong tay: “Tôi nhớ không sai, giám đốc đài truyền hình Hà Dương, hình như cũng họ Tần.”
Tần Thủy San nghe vậy, hơi hất cằm lên, hơi kiêu ngạo nói: “Người đó là ba của tôi.”
Nụ cười trên mặt của Nguyễn Tri Hạ càng đậm, nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Ông nội thật sự có thể gọi con gái của giám đốc đài truyền hình đến nhà chúng ta làm người giúp việc sao?”
Cô cố ý nói chậm lại, giọng nói êm dịu, nghe giống như đang phàn nàn, lại hơi vẻ làm bộ làm tịch, nhưng Tư Mộ Hàn nghe thấy lỗ tai tê dại.
Ánh mắt anh lóe lên, theo bản năng lên tiếng: “Ừ.”
“Nghĩ đến cô Tần cũng làm thiên kim tiểu thư đã lâu rồi, muốn thử một chút khó khăn bên ngoài, mới đến nhà chúng ta làm người giúp việc, nếu là như vậy, anh đừng đuổi người ta đi.”
Nguyễn Tri Hạ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Thủy San: “Lúc trước cô Tần đến nhà họ Tư làm người giúp việc, cũng ký hợp đồng rồi chứ?”
Sau khi dung mạo của Tư Mộ Hàn lộ ra ngoài, vô số cô gái xinh đẹp có điều kiện tốt đều muốn tiếp cận Tư Mộ Hàn, nhưng anh lại rất ít khi xuất hiện trước công chúng.
Các loại hoạt động, bữa tiệc, hầu như không thấy được bóng dáng của anh.
Tần Thủy San cũng là một trong những cô gái kia, nhưng cô may mắn hơn những cô gái kia là có cơ hội trà trộn vào nhà của Tư Mộ Hàn.
Cũng là một trong những cô gái được ba mẹ nâng niu nuôi lớn, mấy ngày nay làm giúp việc trong biệt thự, cũng sớm đã chịu đủ rồi. Đọc thêm nhiều truyện hay tại VietWriter
Nhưng cô tin vẻ ngoài của mình nhất định có thể khiến Tư Mộ Hàn chú ý, nhưng không nghĩ tới Tư Mộ Hàn giống như bị mù vậy, lại nói cô xấu!
Thế nhưng cô vẫn không cam lòng cứ thế rời khỏi.
Cô chịu đựng đến phát bực, nói: “Có ký rồi.”
“Vậy xin cô Tần tuân thủ điều luật của hợp đồng, trong thời gian làm việc ở đây, nhất định phải làm tốt công việc của mình.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, hơi nghiêng đầu nở nụ cười, một đôi mắt mèo sáng kinh người.
Cô thật sự không hiểu, tam quan* của những người này có phải bị chó ăn rồi không.
Tam quan*: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Ngấp nghé chồng của cô thì thôi đi, dù sao gia đình Tư Mộ Hàn tốt dáng người đẹp mắt, cô gái nào cũng thích kiểu này, cô hiểu.
Thế nhưng lại có loại biết rõ Tư Mộ Hàn đã kết hôn rồi còn chạy vào trong nhà cô muốn dẫn chồng của cô đi sao?
Tần Thủy San làm sao có thể không nghe hiểu Nguyễn Tri Hạ đang cố ý làm khó mình: “Cô …”
Nguyễn Tri Hạ làm vẻ mặt chân thành uốn nắn cô: “Hãy gọi tôi là mợ chủ.”
Tần Thủy San theo bản năng quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn tự mình gắp thức ăn cho Nguyễn Tri Hạ, còn dặn dò cô: “Ăn nhiều một chút.”
Thấy Tư Mộ Hàn không hề nhìn cô thêm một lần nào, Tần Thủy San có hơi nản lòng, nhưng cũng vì vậy mà ý chí chiến đấu lại trở nên tràn đầy.
Cô thấy Nguyễn Tri Hạ cũng chẳng có gì ghê gớm, dáng người cũng chỉ như thế, điều kiện gia đình cũng không tốt, vừa mới còn cố tình gây sự nói muốn Tư Mộ Hàn tự mình ra ngoài mua tôm phù dung cho cô ta ăn.
Một người phụ nữ không có ưu điểm gì, lại phiền toái như vậy, sớm muộn cũng khiến cho Tư Mộ Hàn cảm thấy phiền chán.
Mà lúc trước, cô lại xuất hiện bên cạnh Tư Mộ Hàn một cách dịu dàng, cô không tin Tư Mộ Hàn không động lòng với cô.
Hầu hết đàn ông đều thích dịu dàng.
Vừa nghĩ như thế, Tần Thủy San đã bình tĩnh lại, khẽ vuốt cằm, cung kính gọi một tiếng: “Mợ chủ.”
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ lóe lên sự châm biếm không thể nhận ra.
Sức hấp dẫn của Tư Mộ Hàn thật sự rất lớn, vậy mà có thể khiến cho thiên kim tiểu thư này cam tâm tình nguyện làm người giúp việc tiếp cận anh.