Lưu Chiến Hằng thấy Nguyễn Tri Hạ đang xem rất chăm chú, dường như sợ quấy nhiễu đến cô, nhẹ nhàng đặt bộ điều khiển từ xa lên trên tủ, vẻ mặt vô cùng tự nhiên nói: “Em sao vậy?”
“Tôi đã nhìn thấy anh ấy rồi, ban nãy khi ở trên xe trở về đây, lúc chờ đèn đỏ, xe của anh ấy dừng ở bên cạnh xe của chúng ta.” Nguyễn Tri Hạ nhớ tới ánh mắt của anh lúc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thế nhưng cô lại không nhịn được ngước mắt lên xem TV.
Không hiểu tại sao cô lại muốn nhìn anh nhiều thêm.
Bản thân anh còn đẹp trai hơn so với trong TV.
“Là vậy sao.” Hình như giọng nói của Lưu Chiến Hằng rất hờ hững.
Ống kính trong tin tức đã đổi sang người khác.
“Anh ấy còn có một cô con gái, cô bé rất đáng yêu.” Nguyễn Tri Hạ nhớ tới cô bé đã chỉ tay về phía mình kêu “Chị xinh đẹp”, đáy lòng cô lập tức trở nên mềm nhũn, không nhịn được bật cười.
Hình như người đàn ông Tư Mộ Hàn kia gọi cô bé là “mạ mạ”, cũng không biết tên của cô bé là gì, chẳng lẽ tên là “Tư Tư” sao?
Tại sao người làm ba này lại đặt một cái tên tùy ý như vậy!
“Gần đây quả thật đã được truyền thông quan tâm, Tư Mộ Hàn có một đứa con gái ba tuổi, chỉ có điều vẫn chưa được xác nhận.” Lưu Chiến Hằng vừa nói vừa chú ý tới phản ứng của Nguyễn Tri Hạ.
Thế nhưng, trên mặt Nguyễn Tri Hạ, ngoại trừ vẻ nghi ngờ và tò mò thì không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Thật sự là đã quên hết rồi, không hề nhớ ra một chút nào sao?
“Tại sao anh ấy lại được truyền thông quan tâm? Nhà anh ấy làm gì vậy?” Trong tin tức ngắn ngủi kia, cô không nhìn ra được bất kỳ nội dung nào.
Vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng hơi thu lại nói với cô: “Nhà họ Tư là một trong những nhà quyền thế đứng đầu, giàu có nhất cả nước.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhiều tiền như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Dường như Lưu Chiến Hằng phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị, tiếp tục kể những chuyện có liên quan đến nhà họ Tư và Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ cũng lắng nghe rất chăm chú.
Từ đầu đến cuối, trên mặt Nguyễn Tri Hạ, ngoại trừ vẻ kinh ngạc và tò mò thì không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Lúc trước anh chỉ nghe nói người khác nói, người đã tổn thương đến não bộ trong một tai nạn sẽ mất đi ký ức, không nghĩ tới thật sự có một chuyện như vậy.
“Anh nói anh ấy có vợ chưa cưới sao? Anh ấy vẫn chưa kết hôn nhưng đã có một cô con gái rồi? Tôi nghe thấy chính bản thân anh ta thừa nhận!” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, giọng điệu có chút ghét bỏ: “Xem ra đời sống tình cảm của anh ta rất phong phú.”
Lưu Chiến Hằng đưa tay lên trên môi, hắng giọng để nhịn cười, lập tức giả vờ nghiêm túc nói: “Chuyện anh ta có con gái không thể tùy tiện nói…”
“Tôi biết, Tư Mộ Hàn là người như thế nào, có tiền có quyền thế, không muốn để cho người khác dòm ngó cuộc sống riêng tư của anh ta, tôi chắc chắn sẽ không đi ra ngoài nói lung tung, hơn nữa, ngoại trừ anh ra tôi còn có thể nói với ai chứ…”
Nói tới đây, Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy hơi buồn bã.
Ngoại trừ Lưu Chiến Hằng, hình như cô không hề quen biết người nào khác.
Lưu Chiến Hằng cảm giác được tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ thay đổi, an ủi: “Từ từ rồi sẽ nhớ lại thôi.”
Nguyễn Tri Hạ được anh ta an ủi.
Đột nhiên, dường như cô nhớ đến chuyện gì đó, hỏi anh ta: “Bạn bè lúc trước của tôi đâu?”
Cô tỉnh lại lâu như vậy, cũng không có người bạn nào tới thăm cô.