Điện thoại của Cố Tri Dân, cô vô cùng quen thuộc.
Cùng nhãn hiệu với điện thoại cô.
Anh trước đó không thích dùng điện thoại hiệu này, cũng không biết lén mua lúc nào, còn là màu sắc tình nhân.
Thẩm Lệ nghĩ tới anh lén mua điện thoại cùng hiệu màu đôi với mình liền không nhịn được cười.
Nhưng mà, khi cô mở điện thoại của Cố Tri Dân ra, bỗng nhiên nghệch mặt.
Điện thoại của anh trước đây luôn là mật mã số, mật mã cũng là sinh nhật cô, căn bản không cần đoán.
Sao đột nhiên đổi thành mật khẩu hình rồi?
Cái này cô sao đoán ra?
Chỉ có thể cược.
Thẩm Lệ lướt hai cái trên màn hình, đều hiển thị sai.
Lúc cô thử tới lần thứ tư, thì không dám thử nữa.
Thử nữa thì sẽ bị khóa.
Đến lúc đó Cố Tri Dân ra ngoài, không phải liền biết cô đụng vào điện thoại của anh sao?
Thẩm Lệ không cam lòng, nhưng tiếng nước trong phòng tắm lại vào lúc này dừng lại, cô chỉ đành lưu luyến đặt điện thoại xuống, xoay người ra ngoài.
Ngồi trên sofa, Thẩm Lệ cũng không còn tâm trạng ăn vặt nữa.
Nhiều năm như vậy, điện thoại của Cố Tri Dân luôn dùng sinh nhật cô làm mật khẩu, sao đột nhiên lại đổi thành mật khẩu hình chứ?
Trước đây, cô muốn xem điện thoại của Cố Tri Dân, lúc nào cũng có thể mở ra xem.
Cố Tri Dân cũng không đề phòng cô.
Kết hợp với dáng vẻ thần bí anh xem tin nhắn trước đó, hẳn là anh không muốn để cô xem điện thoại của anh?
Trong điện thoại của anh có thứ gì không thể thấy ánh sáng, lại còn sợ cô xem?
Thẩm Lệ nghĩ vậy, không chỉ không ăn vặt nổi, thậm chí trong lòng còn buồn bực muốn chết.
Cố Tri Dân…anh…
Anh rốt cuộc tại sao làm vậy.
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn trần nhà một lát, lấy điện thoại ra gửi messenger cho Nguyễn Tri Hạ:
“Tri Hạ, tớ rất phiền não.”
Nguyễn Tri Hạ lúc này đang cùng Tư Nguyễn đọc sách, thấy messenger của Thẩm Lệ, nhanh chóng trả lời: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Lệ ngây người nhìn điện thoại chốc lát, gõ một hàng chữ, bấm gửi: “Tớ cảm thấy, Cố Tri Dân có lẽ có bồ bên ngoài.”