Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185:



Lúc nãy Tư Mộ Hàn chỉ mải nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Tri Hạ nên hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ dùng chiêu này, nếu không thì với thân thủ và mức độ cảnh giác của anh, làm sao có thể bị trúng chiêu được.



Có điều đòn này của Nguyễn Tri Hạ cũng rất mạnh, đầu gối thúc thẳng vào vị trí quan trọng của anh, là thật sự… đau.



Điều này cũng khiến Tư Mộ Hàn ý thức được ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ thì mức độ cảnh giác của anh gần như là 0.



“Anh… anh không sao chứ?” Nguyễn Tri Hạ nghe thấy anh kêu một tiếng. Tuy sắc mặt không có thay đổi gì nhưng nhìn cằm của anh kéo căng là có thể thấy hình như anh rất đau.



Mặc dù cô thật sự quan tâm việc anh có làm sao hay không nhưng cô không áy náy chút nào cả. Đối với loại đàn ông mặt dày luôn muốn lợi dụng cô, lúc nên đánh thì vẫn phải đánh.



Nhưng “Tư Gia Thành” cũng không buông tay cô ra, chỉ âm trầm nói một câu: “Tôi không sao, nhưng mà cô thì có chuyện đấy.”



Nếu thật đá hỏng anh ta, hạnh phúc nửa đời sau của cô sẽ hết rồi.



Nguyễn Tri Hạ không thể nào lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa trong câu nói này của anh ta, cô chỉ tưởng rằng mình đã chọc giận anh ta, anh ta muốn xử lý cô.



Không biết bây giờ chạy có còn kịp không?



Lúc co chân muốn chạy thì cô mới ý thức được tay của mình vẫn bị “Tư Gia Thành” giữ chặt.



Ý thức được mình sắp gặp họa, cô ngẩng đầu nhìn “Tư Gia Thành” theo bản năng, mà anh thì lại cúi đầu xuống hôn cô.



Nguyễn Tri Hạ nổi giận trong lòng, cô vẫn muốn dùng cách cũ nhưng “Tư Gia Thành” đã sớm đề phòng cho nên Nguyễn Tri Hạ không thành công, hơn nữa anh có khí thế áp đảo, hôn vừa mạnh vừa sâu, thậm chí còn không có Nguyễn Tri Hạ cơ hội hít thở.



Anh mà dốc sức thì Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không phải đối thủ của anh, cô không thể nào hít thở được liền giơ tay đẩy anh ra.



Lúc này cô đã mềm nhũn, căn bản là không có sức lực gì, ngược lại còn giống như đang tán tỉnh.



Hơi thở của Tư Mộ Hàn lại nặng nhọc hơn một chút, cắn vào môi cô một cái giống như trừng phạt, sau đó anh mới buông cô ra, lùi lại một bước nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thâm trầm.



Nguyễn Tri Hạ bất ngờ bị anh đẩy ra, loạng choạng một chút mới đứng vững.



Khóe môi hơi đau, cô đưa tay lên sờ, phát hiện thấy trên tay dính vết máu mới biết lúc nãy “Tư Gia Thành” lại cắn rách môi của cô.



Nguyễn Tri Hạ thực sự không biết phải ứng phó với “Tư Gia Thành” như thế nào, mắng anh ta cũng vô ích, anh ta sẽ chỉ càng mặt dày hơn, càng vô liêm sỉ hơn, đánh thì không đánh lại được.



Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi quay người định bỏ đi.



“Chi Chi!”



Cô vừa định đi thì nghe thấy có người gọi mình.



Giọng nói quen thuộc này khiến tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ càng tệ hơn.



Nguyễn Hương Thảo từ trong nhà hàng đi ra thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và “Tư Gia Thành” hôn nhau trên phố, nhưng lần này cô ta không chụp ảnh nữa.



Dù sao thì lần trước cô ta đã chụp hình nhưng cuối cùng cũng bị nhà họ Tư dìm xuống, không giải quyết được gì cả.



“Lúc nãy chị nhìn bóng lưng cảm thấy giống, không ngờ thật sự là em.” Nguyễn Hương Thảo vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền tỏ vẻ thân thiết đi qua, sau đó lại nhìn sang “Tư Gia Thành” giả vờ ngạc nhiên: “Thật trùng hợp, anh Tư cũng ở đây à?”



Tư Mộ Hàn chẳng thèm nhìn cô ta, co chân ngồi xổm xuống, nhặt số tiền trước đó Nguyễn Tri Hạ đã ném xuống đất trong lúc hoảng loạn.



Tuy trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn giận “Tư Gia Thành” nhưng lại không thể không thừa nhận, khí chất trên người và trong dòng máu của người đàn ông này khiến dáng vẻ ngồi xổm dưới đất nhặt tiền của anh trông cũng rất đẹp.



Ý thức được mình lại bị vẻ bề ngoài của “Tư Gia Thành” mê hoặc, Nguyễn Tri Hạ âm thầm cắn môi.



Tỉnh táo lại một chút, khí chất tốt đến mấy, mê hoặc đến mấy cũng không thể che đậy chuyện anh ta là một kẻ biến thái cợt nhả với chị dâu.



Sau khi nhặt tiền lên “Tư Gia Thành” chậm rãi phủi bụi trên bề mặt, sau đó nhét tiền vào túi áo của mình.
Chương 187:



Nguyễn Hương Thảo vừa tranh cãi với Nguyễn Lập Nguyên một trận nên tâm trạng vốn không tốt, nghe Nguyễn Tri Hạ nói thế liền trực tiếp mắng lớn: “Khi nào đến phiên kẻ đê tiện như cô tới giáo huấn tôi chứ?”



Nguyễn Tri Hạ trái lại không hề tức giận chỉ hơi nghiêng đầu và cười khanh khách hỏi cô ta: “Chị ruột của tôi ơi, cô không biết trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu sao? Tôi là kẻ đê tiện thì cô là gì?”



“Nguyễn Tri Hạ!” Có thể nói Nguyễn Hương Thảo ngoại trừ kiêu ngạo hống hách thì chẳng có điểm nào tốt cả. Ngay cả cãi nhau cô ta cũng không cãi lại được cô.



Nguyễn Tri Hạ bắt đầu thấy thông cảm cho Nguyễn Lập Nguyên khi ông ta có cô con gái như Nguyễn Hương Thảo,.



Cô mới xoay người đi được mấy bước đã bị Nguyễn Hương Thảo xông tới kéo lại: “Cô đứng lại đấy cho tôi!”



Nguyễn Hương Thảo mặc rất ít, bên trong chỉ có một chiếc váy liền sẻ ngực sâu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thoạt nhìn không rẻ, phía dưới là đôi tất mỏng và giày cao gót, trông rất gợi cảm.



Gió thổi qua làm vạt áo khoác của cô ta mở ra, lộ ra bộ ngực đã nổi da gà vì lạnh bên trong…



Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn mà vô thức khép chiếc áo khoác trên người mình lại. Cô thật sự rất bội phục nghị lực của Nguyễn Hương Thảo.



Thật ra Nguyễn Hương Thảo cũng rất lạnh nhưng cô ta không muốn thua kém về khí thế. Cô ta đi đôi giầy cao gót tới tám phân nên cao hơn Nguyễn Tri Hạ một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng.



Nguyễn Hương Thảo hất cằm ra lệnh với giọng điệu rất đương nhiên: “Đưa số điện thoại của “Tư Gia Thành” cho tôi.”
1633569056637.png

Nguyễn Hương Thảo nói lời này vô cùng khí thế, trên mặt không hề có chút cảm giác áy náy nào.



Nụ cười hiện rõ trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ nhưng nét mặt lại càng lúc càng lạnh, giọng nói êm ái đã lạnh lùng tới mức khiếp người: “Tôi đương nhiên sẽ không quên mình cũng là họ Nguyễn rồi.”



Tất cả tai họa trong nửa đời này của cô đều là vì cô họ Nguyễn, đều là do người họ này một tay gây ra cả.



“Tôi làm sao có thể quên mình là họ Nguyễn chứ?” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ đã dịu đi một chút: “Cô muốn số điện thoại của “Tư Gia Thành” thì tôi không thể nói cho cô biết được, nhưng tôi biết anh ta thường đi Kim hải.”



Số điện thoại là vấn đề việc riêng tư như vậy, cho dù cô có ghét “Tư Gia Thành” cũng không thể dễ dàng nói cho Nguyễn Hương Thảo biết được.



Nhưng cô có thể tiết lộ tin tức “Tư Gia Thành” thường đi Kim hải cho cô ta biết.



Nguyễn Hương Thảo không chắc sẽ gặp được “Tư Gia Thành”. Cho dù cô ta thật sự gặp được anh, nhưng khả năng có thể thực hiện được lại quá thấp.



Thật sự nói trắng ra thì Nguyễn Tri Hạ chỉ là muốn tạo chút rắc rối cho “Tư Gia Thành”.



Ai bảo anh không biết xấu hổ như vậy!







Buổi tối hết giờ làm, “Tư Gia Thành” không tới đón cô nhưng Thời Dũng tới.



Khi chập tối trời bắt đầu mưa dầm, bầu trời tối sầm xuống.



Nguyễn Tri Hạ ngồi vào trong xe và nói: “Không phải tôi đã nói không cần qua đón tôi rồi sao?”



“Là em họ của cậu chủ bảo tôi tới đón mợ chủ. Cậu ấy nói trời mưa không tiện lái xe.”



Gần đây Thời Dũng hơi lo lắng. Anh ta không dám tới đón cô chủ vì sợ mình lại nói gì sai trước mặt cô chủ mà lộ ra manh mối, sẽ không tiện ăn nói với cậu chủ.
Chương 188:



Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ nghi ngờ: “Anh nói là Tư Gia Thành sao?”



Lẽ nào trước đó “Tư Gia Thành” nói buổi tối sẽ đến đón cô là vì biết tối hôm nay sẽ mưa à?



Thời Dũng phải mất một lúc mới kịp phản ứng và trả lời: “Vâng.”



Nguyễn Tri Hạ thật ra là người rất mềm lòng, nghĩ đến chuyện chiều nay mình đã nói cho Nguyễn Hương Thảo biết tung tích của anh thì hơi chột dạ hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”



“Cậu chủ có việc phải đi Kim hải. Cậu chủ có nói buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm.” Nếu như không phải cậu chủ có chuyện bận thì chắc hẳn đã đích thân tới đón mợ chủ rồi.



Trong lòng Nguyễn Tri Hạ chợt căng thẳng.



Không đến mức trùng hợp bị Nguyễn Hương Thảo gặp phải như vậy chứ?



Thời Dũng qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lo lắng thì cho rằng cô quan tâm tới cậu chủ liền nói: “Cậu chủ chỉ đi xử lý một chút việc công thôi, sẽ không về nhà quá muộn đâu.”



Nguyễn Tri Hạ không yên lòng khẽ gật đầu nhưng không chú ý tới cách xưng hô của Thời Dũng đối với “Tư Gia Thành”.



Ngược lại, sau khi Thời Dũng kịp phản ứng đã kinh ngạc tới toát mồ hôi lạnh.



Khi bọn họ về đến nhà, trong biệt thự vắng vẻ.



Nguyễn Tri Hạ vừa vào cửa thì theo bản năng nhìn xung quanh, cũng không biết mình muốn tìm gì nữa.



Cô hơi phiền não đi lên tầng thay quần áo khác rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.



“Tư Gia Thành” không ở nhà, hành tung của Tư Mộ Hàn giống như một câu đố hay một người tàng hình vậy. Cô chỉ cần nấu cho một mình cô ăn là được rồi.



Lúc ăn cơm, cũng không biết sợi gân nào của cô không đúng mà cô lại gọi điện thoại cho Tiêu Giai Kỳ, muốn thăm dò xem có phải Nguyễn Hương Thảo có đi Kim hải không.



“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?” Nguyễn Tri Hạ cố gắng che giấu sự sốt ruột trong giọng nói của mình.



Giọng điệu Tiêu Giai Kỳ nghe xong có chút ngạc nhiên: “Mẹ chưa ăn, bây giờ còn đang chuẩn bị ăn. Ba con và chị con đang nói chuyện trong thư phòng nên mẹ còn đang chờ bọn họ.”



“À… Vậy sao? Con chỉ hỏi thử mà thôi. Con ăn cơm trước đây, tạm biệt.” Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại và thầm thở phào nhẹ nhõm.



Bên kia, cho dù Tiêu Giai Kỳ cảm thấy Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại về có hơi đột ngột, nhưng nghĩ đến bây giờ cô còn quan tâm tới mình như vậy, tâm trạng bà ta tự nhiên cũng tốt hơn.



Lúc này, Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo vừa vặn đi từ trên tầng xuống.



Bà ta vội vàng đi tới: “Hai ba con ông nhanh tới ăn cơm đi, thức ăn cũng sắp nguội mất rồi.”



Nguyễn Hương Thảo liếc nhìn bà ta: “Con không ăn, con phải ra ngoài.”



Lúc này Tiêu Giai Kỳ mới chú ý thấy Nguyễn Hương Thảo đã thay quần áo khác, còn trang điểm rất cẩn thận.



“Con đi đâu vậy? Bây giờ cũng đã muộn rồi…”



“Mẹ không cần quan tâm, con ra ngoài đương nhiên là để làm chuyện quan trọng rồi.” Nguyễn Hương Thảo liếc nhìn Tiêu Giai Kỳ rồi lấy gương ra soi và cảm thấy rất hài lòng về cách trang điểm của mình.



Nguyễn Hương Thảo không tin “Tư Gia Thành” có thể từ chối được người xinh đẹp gợi cảm như cô ta.



Câu lạc bộ cao cấp Kim hải.



Tư Mộ Hàn bước ra từ trong phòng riêng, lấy điện thoại gọi cho Thời Dũng.



“Đã đón người được chưa?”



Thời Dũng: “Đã đưa mợ chủ về đến biệt thự an toàn.”



“Ừ.”



Tư Mộ Hàn cúp điện thoại, định đến phòng vệ sinh một chuyến nhưng khi xoay người lại bị một người phục vụ đang bưng cơm cari đụng vào người.



Sốt cari đổ hết lên quần áo Tư Mộ Hàn.



Người phục vụ thấy vậy bị dọa bối rối, toàn thân run rẩy vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ngài, thật xin lỗi…”



Hai đầu lông mày Tư Mộ Hàn đã nhíu chặt lại nhưng cũng không mắng người phục vụ, xoay người rời đi.
Chương 189:



Là ông chủ đứng phía sau Kim hải, Tư Mộ Hàn cũng giữ lại một văn phòng ở đây, trước đây lúc chưa kết hôn, có khi anh qua bên này xử lý công việc, có lúc quá muộn thì ở luôn tại đây.



Nhưng sau khi kết hôn, thông thường anh không ở lại chỗ này.



Trong phòng có đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay sau khi tắm.



Anh vào phòng, cởi áo ra, xoay người đi đến tủ tìm quần áo.



Ánh mắt của anh rơi vào một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, đang định giơ tay lấy xuống nhưng cảm giác được có người sau lưng đang đến gần, động tác của anh hơi ngừng lại, đột nhiên quay đầu, lập tức giơ tay bóp cổ người sau lưng.



“Ai?”



Cảm giác nhỏ bé mềm mại trong tay chứng minh người này là phụ nữ.



Tư Mộ Hàn cúi đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc.



Trên người Nguyễn Hương Thảo chỉ mặc một cái đầm cúp ngực, ra trận trong trạng thái thả rông, trang điểm quyến rũ, dù bị anh hung hăng bóp cổ cũng cố nén không đổi sắc mặt, trái lại ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn anh: “Anh Tư không biết con gái đều rất yếu đuối, cần được thương hoa tiếc ngọc à? Dùng lực mạnh như vậy làm tôi sắp không thở nổi rồi…”



Cô ta nói xong nũng nịu hừ nhẹ một tiếng.



Nguyễn Hương Thảo có rất nhiều bạn giường, dạo chơi lâu dài giữa rất nhiều đàn ông nên tất nhiên rất biết cách quyến rũ người khác.



Nhưng đương nhiên cô ta dùng những cách dụ dỗ đàn ông khác trên người “Tư Gia Thành” đều không có tác dụng.



Bởi vì mười lăm phút sau, cô bị “Tư Gia Thành” ném thẳng từ trong phòng ra ngoài, khuôn mặt anh đầy vẻ tối tăm chán ghét nhìn cô ta: “Đến đây bằng cách nào thì cút đi bằng cách đó.”



Lần này Nguyễn Hương Thảo quyết tâm phải thắng lợi mới tới dụ dỗ “Tư Gia Thành” nên tất nhiên không bỏ qua dễ dàng như vậy, cô ta bò dậy tự dưới đất, vẫn muốn đến gần “Tư Gia Thành”.



Nhưng “Tư Gia Thành” đã đề phòng từ sớm, nhẹ nhàng tránh qua bên cạnh một bước, Nguyễn Hương Thảo lập tức té xuống đất.



Tư Mộ Hàn cầm lấy điện thoại ra gọi phòng bảo vệ: “Ở đây có một người đàn bà điên, các anh mau lên đây lôi cô ta ra ngoài.”



Anh nói xong thì khép cửa phòng lại, nhanh chóng thay quần áo.



Dĩ nhiên Nguyễn Hương Thảo không cam lòng bị lôi ra ngoài như vậy, lúc bảo vệ tới cô vẫn luôn cố gắng giãy giụa: “Anh ta là bạn trai của tôi, các anh thả tôi ra!”



Tư Mộ Hàn đã thay quần áo xong đi ra, anh lạnh lùng nhìn về phía bảo vệ: “Sao người phụ nữ này vẫn còn ở đây? Một chuyện nhỏ như thế này cũng không làm được, Kim hải cần thay bảo vệ rồi.”



Mặc dù bảo vệ không biết Tư Mộ Hàn là ông chủ đứng sau Kim hải nhưng cũng biết người có thể đặt một căn phòng trong Kim hải để ở lâu dài thì chắc chắc không phải người giàu thì sang, loại khách quý này có thể ý kiến với nhân viên quản lý của Kim hải đuổi việc họ.



Bảo vệ cũng sẽ không mềm lòng, trực tiếp kéo Nguyễn Hương Thảo ra, trước khi đi còn không quên khom người kính cẩn xin lỗi Tư Mộ Hàn: “Xin lỗi quý khách, đã để cho quý khách bị hoảng sợ.”



Tư Mộ Hàn không lên tiếng, bảo vệ đang muốn ra ngoài đột nhiên bị anh gọi lại: “Đưa cô ta đến đồn công an đi, báo là cô ta quấy rối tình dục.”



Bảo vệ: “…”



Anh ta làm việc ở Kim hải mấy năm rồi, đây là là lần đầu tiên thấy có khách nam thẳng thắn nói một người phụ nữ quấy rối tình dục mình…



Hết lần này tới lần khác vị này khách nam tôn quý này còn nói như chuyện tất nhiên vậy.



“Vâng… Tôi hiểu rồi.”



Từ trước đến nay Nguyễn Hương Thảo chưa từng bị đàn ông xem thường nhục nhã như vậy, cô ta không cam lòng kéo Nguyễn Tri Hạ xuống nước: “Là Nguyễn Tri Hạ nói cho tôi biết là tối nay anh sẽ ở đây, cô ta để cho tôi tới nơi này chặn anh lại, anh đối xử tốt với cô ta như vậy nhưng cô ta vẫn không coi anh ra gì…”



Bảo vệ vội vàng che miệng Nguyễn Hương Thảo lôi kéo cô ta ra ngoài.



Sắc mặt Tư Mộ Hàn lập tức tối tăm, anh hơi híp mắt, nói nhỏ: “Nguyễn Tri Hạ…”



Trở lại phòng riêng, Cố Tri Dân nhìn thấy sắc mặt anh khó coi nên lên tiếng hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Tư Mộ Hàn nặng nề nói: “Nên thay đổi một số người trong câu lạc bộ.”
Chương 190:



Người phục vụ đụng phải anh lúc trước chắc chắn là được Nguyễn Hương Thảo bỏ tiền đút lót, còn Nguyễn Hương Thảo sẽ biết phòng của anh chắc cũng là nhờ nghĩ cách dùng tiền mua được.



Nét đặc biệt của câu lạc bộ Kim hải chính là xem trọng sự riêng tư, nhưng bây giờ nhìn lại, rất nhiều nhân viên trong câu lạc bộ đã mất đi đạo đức nghề nghiệp, cần phải loại bỏ sạch sẽ loại người này.



Bữa tiệc lúc kết thúc, Cố Tri Dân phát hiện Tư Mộ Hàn còn ngồi im không động đậy.



Không phải gần đây Tư Mộ Hàn tan việc đều lập tức vội vàng nôn nóng về nhà ngay à? Cho dù có chuyện khác phải làm, cũng làm xong lập tức đi thẳng về nhà.



Cố Tri Dân cảm thấy hơi buồn bực: “Sao cậu còn chưa đi?”



“Anh đi trước đi, hôm nay tôi không về nhà.” Tư Mộ Hàn nói xong, đứng dậy, cầm áo khoác đang ở trên ghế dựa rồi đi ra ngoài.



Cố Tri Dân gãi đầu, lầm bầm lầu bầu suy đoán: “Đây là đang cãi nhau à?”



. . .



Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Tri Hạ trở về phòng nằm dài trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.



Mặc dù đã xác nhận qua là tạm thời Nguyễn Hương Thảo không đến Kim hải, nhưng “Tư Gia Thành” không trở vể thì cô vẫn không thể yên tâm hoàn toàn.



Cô sẽ luôn không tự chủ được chú ý xem có tiếng động cơ xe hơi không, nhưng mãi cho đến mười hai giờ đêm cô cũng không nghe thấy.



Nói cách khác, “Tư Gia Thành” vẫn chưa về.



Cô buồn phiền cầm lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho anh, ngón tay do dự, lướt qua lướt lại trên màn hình, cuối cùng vẫn không gọi đi.



Cô nhớ tới dáng vẻ của “Tư Gia Thành”, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng hơi chua xót.



Mãi đến hơn nửa đêm cô mới chịu không nổi ngủ quên.



Hôm sau.



Cả đêm Nguyễn Tri Hạ không ngủ ngon, nhưng sáng sớm vẫn rất có tinh thần.



Cô xuống lầu, vẫn không kìm được lòng mình hỏi vệ sĩ: “Tối qua Tư Gia Thành có về nhà không?”



Vệ sĩ lắc đầu: “Không có.”



Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi nặng nề hơn.



Trên đường đi làm, cô vẫn lấy hết can đảm cầm lấy điện thoại ra gọi cho “Tư Gia Thành”.



Chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì “Tư Gia Thành” mới nghe máy.



“Chuyện gì?” Giọng nói của anh hơi khàn khàn có vẻ như vừa thức dậy.



Kết hợp với thời gian thức dậy của “Tư Gia Thành ” lúc bình thường, Nguyễn Tri Hạ biết anh không có thói quen ngủ nướng.



“Không, không có gì, tôi chỉ vô tình gọi nhầm, anh ngủ tiếp đi. . .” Nguyễn Tri Hạ hoảng hốt vội vàng cúp điện thoại.



Cô cắn môi nghĩ, không phải là Nguyễn Hương Thảo thật sự đạt được ước muốn chứ?



Nghĩ đến “Tư Gia Thành” có thể đã bị Nguyễn Hương Thảo dụ ngủ cùng, trong lòng Nguyễn Tri Hạ lập tức cảm thấy cực kỳ chán ghét, thậm chí còn cảm thấy hơi đáng tiếc.



Bên kia, Tư Mộ Hàn cúp điện thoại, hơi cong môi nở nụ cười.



Không nhịn được nên gọi điện thoại cho anh sao?



Vậy thì lại để cho cô được căng thẳng thêm một chút nữa.



Tâm tình Tư Mộ Hàn rất tốt, gọi điện thoại nội bộ: “Đem cho tôi một ly nước ấm.”



Tối qua anh ở Kim hải, không mở hệ thống sưởi, nên hơi bị cảm.



Nguyễn Tri Hạ đến công ty lập tức đi tìm Nguyễn Hương Thảo.Có điều, khi cô tới văn phòng của Nguyễn Hương Thảo lại không thấy có ai.Nguyễn Tri Hạ hỏi trợ lý của cô ta: “Giám đốc Nguyễn vẫn chưa đến à?” Trợ lý lắc đầu.



Tâm tình Nguyễn Tri Hạ lại càng thêm phức tạp.Nói sao đây, nếu như “Tư Gia Thành” đúng là có gì đó với Nguyễn Hương Thảo, thì cô cứ có cảm giác như bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK