“Điều tra thế nào rồi?” Tư Mộ Hàn vốn dĩ không quá để ý tới chuyện của Trần Mộc Châu, lần này nếu không phải vì cô ấy nói người cô ấy gặp là thuộc hạ của Abel, lại còn nói lời thê son sắt như vậy, cô ấy đến tìm hiểu người phụ nữ kia cũng không thèm.
“Vậy tòa nhà đó có vấn đề, theo như lời cô Trần thì những người canh gác ở đó không hề biết tung tích, người của chúng ta không tìm được cách đi vào, tìm gần nửa tiếng, cô Trần đột nhiên bị một bàn tay †o nhung đen ném ra ngoài.”
Việc này kể ra cúng đúng là kỳ lạ, một tòa nhà lớn sang trọng như vậy đang yên đang lành lại dựng nên ở cái chỗ đấy, hơn nữa khó hiểu chính là xung quanh không có một người nào, rõ ràng là trong những ngày hỗn loạn nhất trước đây của khu nhà ổ chuột bọn họ đi vào cũng không gặp được mấy người, thật giống như khu ổ chuột bên ngoài đó là tấm lá chản cho tòa nhà lớn bên trong vậy, kỳ lạ kinh khủng.
“Trong vòng ba ngày phải điều tra rõ ràng, còn nữa chuyện này giao cho anh toàn quyền giải quyết, có kết luận rồi hãng đến tìm tôi”
Không muốn nhìn thấy người đàn bà Trần Mộc Châu kia, giữa hai hàng lông mày của Tư Mộ Hàn để lộ ra sự phiền chán, nói xong hất hất tay ý chỉ anh ta có thể đi được rồi.
Trợ lý Bình cúi đầu xuống, cau mày ừ lên một tiếng, nhanh nhẹn đi.
quay người r: Đợi sau khi anh ta đi rồi, Tư Mộ Hàn cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi, muộn tý nữa là ngoài trời tối đen rồi, anh thu dọn qua loa một chút, kTư áo choàng lên tan làm đi về nhà. Công việc làm dở dang vì ở nhà vẫn còn có người chờ anh về.
Vừa nghĩ đến ở nhà vẫn còn một cô gái và hai tên nhóc con đang chờ, trong lòng Tư Mộ Hàn hừng hực, tự nhiên bước nhanh hơn.
Trên đường đi nhanh như chớp về đến nhà, lúc về đến nơi trời vẫn còn sáng. Vừa bước vào anh đã thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngồi ở phòng khách, còn có Nguyễn Minh Tú ngồi ở bên cạnh cô, đi vào thêm chút nữa lại thấy Nguyễn Hướng Minh và Tinh Hòa cũng đang ngồi ở tận cùng bên trong.
“Đầu ngồi ở đây làm gì vậy, sắp ăn cơm tối rồi, đi rửa tay nào.” Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ nói.
Chắc là có Nguyễn Tri Hạ ở đây nên tính tình nóng nảy của anh đã sửa đổi rất nhiều, lúc ở nhà đều nói chuyện rất nhỏ nhẹ.
“Đợi một chút nữa đi. Minh Tú nói anh trai và ông ngoại sắp về rồi, chúng ta đang chuẩn bị niềm vui bất ngờ mà, chắc là tối sẽ đến nơi.”
Nguyễn Tri Hạ cầm trên tay một dải ruy băng dài, cười híp mắt nói với Tư Mộ Hàn, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
“Đợi ăn cơm xong rồi chuẩn bị cũng được, mấy thứ này không vội, ông ngoại và mọi người tầm một giờ sáng mới tới đây” Tư Mộ Hàn xoa xoa đầu cô, hơi khó chịu mà nói, lúc anh về cô cũng không phấn khích như thế, bây giờ vừa chuẩn bị kinh hỷ vừa căn tính thời gian, sao mà đối đãi với ông ngoại và anh trai lại đặc biệt như vậy chứ!
“Anh trai trở về sẽ bắt đầu chuẩn bị đám cưới với Minh Tú luôn rồi, anh trai em chẳng dễ dàng gì mới có thể dẫn được Minh Tú về nhà, đứa em gái như em tự biết để tâm một chút rồi. Bằng không anh trai em thẳng thản như vậy, Minh Tú bị tức điên lên mất!”
Cô hoàn toàn không để ý tới Tư Mộ Hàn, đẩy đầu anh ra, đi tụ tập cùng Nguyễn Minh Tú, trong tay hai người cầm theo hai sợi duy băng, trang trí khắp nơi không biết rốt cuộc muốn làm gì, nhìn qua cũng ra gì phết đấy chứ!
“Tối em sẽ đi với chị, mọi người không nghỉ ngơi thì sẽ không có tinh thần đâu”
Bây giờ mới mấy giờ mà đã bắt đầu chuẩn bị hết đồ này đồ kia, chuyến bay tận một giờ, lúc ấy chắc chắn cô không dậy nổi, tý nữa mà không bắt cô đi ngủ một chút thì tối lại buôn bực mà khóc huhu.
Hoäc Hỉa Hàn không coi ai ra gì ôm lấy eo của Nguyễn Tri Hạ, nhấc cả người cô lên, hai tay dùng lực ôm chặt vào lòng.
“Hướng Minh dẫn Tinh Hòa đi ăn cơm đi, chị dâu làm gì tùy ý chị cứ làm, có điều em kiến nghị chị cũng nên đi ngủ một giấc đi cho khỏe.”