Cố Tri Dân nói xong, lại nhịn không được bắt đầu oán giận.
Tư Mộ Hàn lặp lại một từ trong câu nói của anh ta: “Bóc lột?”
Cố Tri Dân thay đổi sắc mặt, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Không. . . . . . Không phải bóc lột, là bảo vệ. . . . . .”
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Cậu thật sự khôi phục trí nhớ à.” Cố Tri Dân thiếu chút nữa khóc lên: “Mẹ nó tôi làm phiền cậu ba năm, vậy mà cậu một chút phản ứng cũng không có, bây giờ cậu chỉ mới ở cùng với Tri Hạ chưa được bao lâu mà đã khôi phục trí nhớ rồi, cậu cứ tùy ý như vậy mà được sao?”
Cố Tri Dân nói đến chua xót, nhưng Tư Mộ Hàn lại hoàn toàn thờ ơ: “Cậu và cô Thẩm có quan hệ gì?”
“Tôi và Thẩm Tiểu Lệ có quan hệ gì, cậu còn không biết sao?”
“Tạm thời không nhớ ra.” Tư Mộ Hàn nói.
Cố Tri Dân sửng sốt một chút, hỏi: “Tình trạng của cậu là thế nào vậy?”
Tư Mộ Hàn giải thích đơn giản: “Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài hình ảnh.”
“Tại sao có thể như vậy?” Trước đây lúc ở Kim Hải, anh ta cảm thấy Tư Mộ Hàn đã khôi phục trí nhớ, nhưng không nghĩ tới chính là tình trạng như vậy.
“Không biết.” Tư Mộ Hàn nói đúng sự thật.
“Vậy Tri Hạ thì sao? Lúc ấy hai người xảy ra chuyện cùng lúc, cô ấy có khôi phục chút trí nhớ nào không?”
“Lúc đó cô ấy bị thương nặng hơn tôi, bây giờ vẫn không có dấu hiệu sẽ khôi phục trí nhớ, bác sĩ nói khả năng cô ấy khôi phục trí nhớ rất thấp.” Tư Mộ Hàn nói đến cậu sau, giọng nói cũng hơi trầm xuống.
Nói đến chuyện năm đó, vẻ mặt của Cố Tri Dân lập tức trở nên nặng nề.
“Lúc ấy khi cậu gặp chuyện ở đảo nhỏ, Tư Cẩm Vân dẫn người đi cứu cậu, cuối cùng mang cậu đi, sau đó lúc tôi đuổi tới cũng không có tìm được Tri Hạ, Tư Cẩm Vân cũng không cho bọn tôi gặp câu.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì lập tức nâng mắt lên, vẻ mặt khó đoán: “Cô ta không cứu Nguyễn Tri Hạ?”
“Cô ta vẫn luôn muốn dán cậu lại với Tô Miên, sao có thể cứu Nguyễn Tri Hạ được, độc nhất là lòng dạ phụ nữ mà.” Cố Tri Dân thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn không đúng, lời vốn muốn nói cũng không nói ra nữa.
Trong ba năm này, anh ta và Thẩm Lệ đều nghĩ Nguyễn Tri Hạ đã mất rồi.
Tư Mộ Hàn lại mất trí nhớ, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tư Cẩm Vân, cũng quên mất Nguyễn Tri Hạ.
Cố Tri Dân cũng không nhịn được có chút xấu hổ: “Ba năm này bọn tôi đều nghĩ, có lẽ cuộc đời này cứ như vậy rồi, nhưng không ngờ Tri Hạ còn sống, cậu còn đang từ từ khôi phục trí nhớ, tất cả đều phát triển theo hướng tốt. . . . . .”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không có gì thay đổi, cũng không biết có nghe thấy Cố Tri Dân nói gì hay không.
Anh lại hỏi Cố Tri Dân một chuyện khác: “Năm đó Tư Cẩm Vân mang tôi tới nước M điều trị, cậu có biết là bệnh viện nào không?”
Cố Tri Dân nghĩ nghĩ rồi nói: “Không biết, lúc đó cô ta tạm thời mang cậu đến Hoa Kỳ, lúc đó bọn tôi còn đang vội vàng tìm kiếm Tri Hạ, hoàn toàn không có chú ý tới chuyện này.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì rũ mắt xuống, vẫn luôn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cố Tri Dân khó hiểu hỏi anh: “Sao vậy?”
Tư Mộ Hàn vươn tay mở một tài liệu ra: “Có lẽ Thịnh Hải còn nhiều chuyện phải làm đúng không.”
Cố Tri Dân sờ sờ mũi, Tư Mộ Hàn là đang đuổi anh ta đi .
Trước khi đi, Cố Tri Dân không quên nói: “Tôi về Thịnh Hải trước, lát nữa cùng đến Kim Hải uống rượu.”
Tư Mộ Hàn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Không đi, trong nhà có trẻ con.”
Cố Tri Dân co rút khóe miệng, một người không có con là anh ta cảm thấy mình vừa bị vả mặt.
Anh ta nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy tôi đến nhà cậu uống rượu?”
Tuổi của Cố Tri Dân xấp xỉ lớn hơn Tư Mộ Hàn, nhưng tính cách lại khác biệt một chút.