“Vậy mẹ của Tư Mộ Hàn có tội sao? Ông là một kẻ ích kỷ, nhu nhược, dám làm không dám chịu!” Hai từ cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ còn nghiến răng nói ra.
Tư Đình Phong bị Nguyễn Tri Hạ chọc tức: “Tôi giết cô!”
Trên khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ không có chút sợ hãi: “Chỉ cần ông giết tôi, cái chết của Trần Tuấn Tú cũng sẽ bị lôi ra, ông và Tư Liên cũng sẽ bị vạn người mắng nhiếc, còn không động thủ? Dám làm không dám chịu thì làm đàn ông gì chứ? Có khác gì chuột cống?”
“Cô đừng ép tôi!” Tâm trạng của Tư Đình Phong vô cùng bất ổn, tay cầm con dao găm run rẩy, để lại những vệt máu trên cổ Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ mỉa mai lên tiếng: “Tôi chỉ nói sự thật với ông mà thôi, tính tình Tư Mộ Hàn như thế nào, có lẽ ông cũng rõ, anh ấy có cái gì mà không làm ra được chứ?”
Tư Đình Phong căm hận nghiến răng, nhưng bàn tay đang cầm dao lại buông lỏng.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những gì Nguyễn Tri Hạ nói là sự thật, Tư Mộ Hàn có cái gì không dám làm.
Trước kia, lúc ông nội Tư vẫn còn sống, đặc biệt quan tâm đến Tư Mộ Hàn, ông ta rõ hơn bất kỳ ai, Tư Mộ Hàn đứa con này thông minh hơn ông ta, thông minh không giống con trai ruột của ông.
Tư Mộ Hàn quá thông minh, nếu như Tư Mộ Hàn không điều tra vụ bắt cóc năm đó, có lẽ ông ta và Tư Mộ Hàn cũng sẽ không đi đến bước này.
Sau một hồi im lặng, Tư Đình Phong đã thỏa hiệp nói: “Cô đưa tôi đi gặp Tư Liên, tôi muốn cùng bà ấy xuất ngoại, đến lúc đó, đương nhiên tôi sẽ tha cho cô và Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ cười khúc khích: “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng Tư Liên sẽ đi cùng ông? Ông cho rằng ở trong lòng bà ta, ông quan trọng như thế nào?”
“Câm miệng!” Khuôn mặt Tư Đình Phong hung ác dữ tợn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên điên cuồng.
Khi còn trẻ, Tư Đình Phong cũng là một cậu chủ thế gia hăng hái, nhận được rất nhiều người hâm mộ, tất cả mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, cho dù ông ta có làm những chuyện bẩn thỉu như thế nào, cũng có thể dựa vào quyền lực trên tay để che đậy, nhưng sau này, Tư Mộ Hàn trưởng thành bắt đầu điều tra sự thật, bắt đầu trả thù, mà Tư Đình Phong không đấu lại Tư Mộ Hàn.
Trong những năm qua, Tư Đình Phong đều sống dưới mức như vậy, cho dù là trạng thái tâm lý hay trạng thái tinh thần, đều trở nên rất kém, khi bị kích thích rất khó để bình tĩnh lại.
Nên ông ta không hề phát hiện, chiếc xe đang chạy càng ngày càng chậm, tài xế vẫn luôn chú ý đến tình hình ở ghế sau.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn tài xế, tiếp tục nói chuyện để kích thích Tư Đình hong, khiến ông ta không thể bình tĩnh.
“Tại sao lại bắt tôi im miệng? Bởi vì ông biết những lời tôi nói đều là thật, đúng không? Tư Liên sẽ biết ơn tất cả những gì ông đã làm sao? Nếu năm đó Trần Tuần Tú không vì biết thân thế của anh ta, anh ta sẽ làm ra những chuyện kia sao? Mà ông vì tư thù, còn bắt tiểu Thành, phụ nữ sẽ càng hiểu phụ nữ, nếu như tôi là bà ấy, tôi không chỉ không cảm ơn ông, tôi còn hận ông….”
Nguyễn Tri Hạ nói một cách bình tĩnh, tâm trạng bất ổn của Tư Đình Phong đang trên bờ vực mất kiểm soát, xe đã dừng lại, tài xê nhân lúc Tư Đình Phong tâm trạng bất ổn, nhanh chóng nắm lấy cơ hội lợi dụng khoảng trống ở giữa ghế trước quay người lại, một con dao cắt trên cổ tay của Tư Đình Phong, Tư Đình Phong đau đớn theo bản năng buông lỏng tay ra, con dao găm rơi xuống đất.
Lúc trước Tư Đình Phong bị tên bắt cóc chặt đứt một cánh tay, tài xế lại là người học võ thân thể khỏe mạnh, dễ dàng khống chế Tư Đình Phong.
Mà Nguyễn Tri Hạ sớm đã biết tài xế sẽ làm như vậy, lúc người tài xế động thủ đánh rơi con dao găm, cô liền nhanh chóng di chuyển đến bên cửa, mở cửa xuống xe, để người tài xế và Tư Đình Phong đánh nhau.
Nguyễn Tri Hạ xuống xe, muốn lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn, lúc này mới phát hiện điện thoại đã hết pin.