Gương mặt của anh trở nên nặng nề hơn, nói giọng nửa đùa nửa thật: “Nhưng Nguyễn Kiến Định đã từng nói rằng nếu em không ở bệnh viện cho đến khi cơ thể khỏe hơn, thì em sẽ không được phép về nhà”
“Nếu như tôi muốn về nhà sớm…
thì sao?”
“Đương nhiên cũng có thể. Nếu như em không ngại sống trong nhà của anh, thì bây giờ anh có thể đưa em đi, đảm bảo Nguyễn Kiến Định sẽ không đến tìm em” Sau khi Tư Mộ Hàn nghiêm túc trả lời, quả nhiên Nguyễn Tri Hạ đã bị dọa sợ.
Cô thầm nghĩ, nói rõ là đang đùa giỡn mình, nếu cô đi thật thì không chừng Tư Mộ Hàn sẽ làm ra chuyện gì đó mất hết tính người, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến những chuyện như dê vào miệng cọp.
Sau khi suy nghĩ, cô chỉ có thể dịch ra xa hơn một chút với khuôn mặt đỏ bừng.
Cô bu môi trách móc một câu: “Tôi cũng không phải đồ ngốc”
“Em đang nói cái gì vậy?”
Anh nhướng mày, nhéo lấy cằm của Nguyễn Tri Hạ, nhìn vào đôi mắt của cô với vẻ cười nhưng lại không phải là cười.
“Không, không có gì, tôi có thể nói gì chứ…
Thật ra trong lòng cô hận không thể đuổi Tư Mộ Hàn ra ngoài ngay lập tức.
Cháo nóng hổi đưa tới bên miệng của cô, trên gương mặt của Tư Mộ Hàn nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại nói với cô rằng nhất định phải ăn hết.
Nguyễn Tri Hạ không muốn làm theo ý của anh, nhưng ký ức trước đây lúc ở chung với anh lại nói với cô rằng, căn bản là cô không có phần thắng nào cả, vì vậy tốt hơn hết là thành thật một chút, nếu không thì cuối cùng người chịu khổ sẽ chỉ là cô mà thôi.
Anh đã trở nên trưởng thành hơn so với năm năm trước, càng khó đoán và khó đối phó hơn.
“Há miệng.
Cô thực sự há miệng trong tiêm thức, tất cả cháo trong thìa được đưa vào miệng, ngăn chặn lời phản bác của co.
Nguyễn Tri Hạ ăn sáng, còn Tư Mộ Hàn thì ngồi bên cạnh, anh đút từng cho cô miếng một, dường như bầu không khí trở nên yên bình hiếm thấy.
Hai người bọn họ lại có thể cùng nhau ăn cơm như vậy, cho dù là năm năm trước thì những chuyện như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chỉ là một bữa sáng ấm áp như bây giờ, ít nhất thì trong lòng Tư Diệc Hàn cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất trong vòng năm năm qua của anh.
Nhưng cảnh tượng này không kéo dài được bao lâu thì Lâm Tiến Quân đã có việc phải gõ cửa đi vào trong phòng.
Sau khi thì thầm mấy câu bên tai Tư Mộ Hàn, chỉ thấy lông mày của anh nhu lại thật sâu, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết.
“Lập tức đưa tôi qua đó, pho-ng tỏa toàn bộ công ty, còn nữa, tìm Nguyễn Kiến Định cho tôi!” Tư Mộ Hàn buông chiếc thìa trong tay xuống, ánh mắt tối sầm lại, trở nên u ám hơn.
Nghe được những lời này, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có gì đó rất không ổn, có chuyện gì mà phải gọi cả anh trai của cô đến cơ chứ: “Xảy ra chuyện gì? Gấp như vậy sao?”
“Có người đang gây rối ở Tập đoàn Hoáắc thị, muốn nhảy lầu!”
“Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến anh trai của tôi? Tôi cũng muốn đi cùng anh!” Nguyễn Tri Hạ nắm tay Tư Mộ Hàn, cô nhíu mày lại.
“Nguyễn Kiến Định đã từng nói với em rằng một dự án chính phủ mà anh ấy và tôi đang hợp tác có liên quan đến dự án đó hay chưa?”
Anh duỗi tay kéo bàn tay của Nguyễn Tri Hạ ra, khi nhìn thấy thái độ kiên định của cô, anh xoa trán, nói với giọng không biết phải làm sao: “Muốn đi thì sao còn không mau thay quần áo đi, anh chỉ có hai phút đồng hồ để chờ em thôi, sau khi hết thời gian thì anh sẽ đi, em đừng trách anh” Hai mươi phút sau, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ chạy tới sân thượng của tập đoàn Tư thị, lúc này Nguyễn Kiến Định đã cau mày đứng ở phía trước.