Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đưa hai tay ra sau cổ rồi cười nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ đang đứng trên giường.



Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông bước vào phòng mình một cách tự nhiên kia thì vô cùng tức giận, cô chỉ vào mặt anh rồi nói: “Nếu anh còn như thế thì lần sau tôi nhất định sẽ để cho anh tôi đuổi anh ra ngoài đó!”



“Dù sao cũng đã không phải là lần đầu tiên nữa rồi, Tri Hạ đã đến lúc này rồi mà em còn muốn giấu diếm sao?” Mặc dù Tư Mộ Hàn còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong nhưng chuyện lớn cũng đã gần như là yên bình rồi. Bây giờ Tư Mộ Hàn đã không muốn nhãn nhịn nữa rồi, anh không muốn sống trong cái cảnh vợ con ở trước mặt mà không thể nhận nưa.



“Tư Mộ Hàn, anh nói cái gì thế, tôi không hiểu!” Đúng là Nguyễn Tri Hạ đã tha thứ cho anh nhưng có một số việc cô còn chưa biết nên nói với anh như thế nào. Cô nhảy xuống giường rồi nói với vẻ lắp bắp.



“Là không muốn nói với anh hay là không biết thật. Tri Hạ, chẳng lẽ em cho rằng anh không hề biết gì thật ư?” Có mấy câu anh vẫn muốn nghe chính miệng Nguyễn Tri Hạ nói ra, để anh nói trước thì ý? Tư Mộ Hàn, đúng là tôi đã chấp nhận tha thứ cho anh nhưng có rất nhiều chuyện không thể nói một câu không sao là có thể không sao thật. Ở giữa chúng ta cũng không phải là một hai chuyện mà là mười năm trời ròng rã! Anh hiểu chưa hả?” Nguyễn Tri Hạ lui về phía bên giường, cuối cùng cô cũng không kiêm chế được mà khóc lên.



“Tri Hạ, em biết là anh không có ý đó mà. Anh cho rằng chúng ta đã giải thích rõ cho nhau rồi, anh cho rằng em đã tha thứ anh rồi, cho rằng anh có tư cách đi biết chuyện mà em đang giấu rồi. Xem ra chỉ là anh tự mình đa tình mà thôi. Xin lỗi, anh rời khỏi đây ngay đây” Nói không thất vọng là giả, Tư Mộ Hàn hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ, là do anh sốt ruột, đã chờ nhiều năm như thế rồi thì việc gì phải làm thế chứ.



Anh từ từ vén chăn lên rồi đi xuống giường, anh cười với Nguyễn Tri Hạ đang đứng cách đó không xa rồi đi về phía cửa.



“Tư Mộ Hàn, chắc là đời trước em đã làm chuyện gì có lỗi với anh nên bây giờ ông trời mới khiến cho em khổ thế này!” Cô thấy Tư Mộ Hàn sắp biến mất khỏi tầm mắt mình thì vội vàng xông tới, ôm lấy vòng eo gầy gò của anh. Cô thở không ra hơi, vốn tâm trạng cô đã rất xấu vì chuyện của Lê Quốc Nam rồi, bây giờ mấy câu mà Tư Mộ Hàn lại để cô càng thêm sụp đổ.



“Tri Hạ, anh chưa từng nghĩ muốn em phải làm thế nào. Anh chỉ là… rất nhớ em, từ năm năm trước anh tưởng rằng em đã chết, sau đó trái tim của anh cũng đã chết theo em rồi. Hai tháng trước anh gặp được em ở Hải Phòng, trái tim của anh mới được sống lại một lân nữa. Em sờ xem, từ năm năm trước thì trái tim này của anh chỉ vì em mà đập.”



Tư Mộ Hàn quay người ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng nói vào tai cô.



“Năm năm trước em nghe nói anh đã đính hôn với Trần Mộc Châu rồi, em không muốn làm bên thứ ba cho nên mới rời khỏi anh. Sau này có rất nhiều chuyện em cũng không có cách nào khác, lúc đó em còn cho rằng là cả đời này em đều không thể gặp lại anh”



Một khi đã nói lời trong lòng ra thì không dễ để ngừng lại. Nguyễn Tri Hạ vùi mặt vào lòng Tư Mộ Hàn mà khóc nức nở, nước mắt của cô thấm ướt vạt áo trước của anh.



“Tắm trước đi, chúng ta nằm trên giường nói chuyện. Tri Hạ, anh còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi em”



Tư Mộ Hàn kiên nhẫn sửa sang lại tóc mái bị mồ hôi làm ướt cho Nguyễn Tri Hạ rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh.



“Vậy anh ngồi salon đợi em một chút, em ra ngay.’ Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn rồi chỉ vào ghế salon cách đó không xa mà nói. Mặc dù đúng là có rất nhiều chuyện lý trí của cô hiểu rất rõ nhưng về mặt tình cảm vẫn không thể nào chấp nhận được.



“Rồi rồi, anh không ép em, chờ em ra rồi chúng ta tâm sự” Có thể có được cơ hội này là anh đã rất thỏa mãn rồi.



Thời gian tắm rửa thay quần áo rất nhanh. Tư Mộ Hàn vừa mở một chai rượu đỏ ra rồi lần lượt rót vào ly thì Nguyễn Tri Hạ đã đi ra.



Cô vừa tắm rửa xong, trên người còn mang theo một luồng hơi nước, gương mặt non nớt trong trắng lộ hồng, hai mắt cô có một tâng sương mù che phủ, để cho người ta không thể nào thấy rõ cảm xúc bên trong đó. Nguyễn Tri Hạ mặc một cái váy dài màu trắng thể hiện ra dáng người uyển chuyển của cô.



“Em uống với anh vài ly đi, xem như là tăng thêm lòng dũng cảm cho anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK