“Tắm rửa…” Nguyễn Kiến Định liếc Nguyễn Hướng Minh còn chưa cao quá bắp chân mình một cái, mặt đanh lại: “Hướng Minh, cháu mới năm tuổi thôi, lúc cậu năm tuổi cũng là mẹ cậu giúp cậu tắm rửa đấy. Chuyện này rất bình thường…” Sau khi Nguyễn Kiến Định bị bại trận dưới ánh mắt của Nguyễn Hướng Minh, lại cười nói tiếp: “Được rồi, cậu không nói nữa. Con nít mà lắm yêu cầu thế không biết, chờ buổi tối mấy ngày nữa cậu trở về nhất định sẽ nghiêm túc nói với mẹ cháu chuyện này.” Nguyễn Hướng Minh hừ nhẹ một tiếng, ôm ba lô ngồi ngay ngắn, lúc này lại có chút hơi giống một đứa trẻ: “Yêu cầu của mẹ rõ ràng là vô lý, trước đó mẹ cháu vẫn lén lút trốn trong nhà tắm của cháu, chờ cháu cởi sạch quần áo mới nhảy ra, là cháu quá ngây thơ rồi. Cậu nhất định phải nghiêm túc nói chuyện này với mẹ cháu!” Nguyễn Kiến Định cười, mặt vội vàng tỏ ra nghiêm túc đảm bảo: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ, cậu chắc chắn sẽ giúp Hướng Minh của chúng ta nói rõ ràng, sau này nếu còn xảy ra chuyện này thì Hướng Minh cứ đến phòng cậu, cậu tắm cho cháu!” Dáng vẻ khó chịu vì bị người khác trêu của ông cụ non này là đáng yêu nhất, bộ dạng lúc này của Hướng Minh không dễ mà thấy được nên Nguyễn Kiến Định không muốn bỏ lỡ.
Thể lực của trẻ con có hạn nên Hướng Minh nói một hồi thì bắt đầu hơi ỉu xìu, dựa vào lưng ghế, cầm ipad nhìn những thứ của mình, Nguyễn Kiến Định cũng không để ý đến cậu bé nữa, ai lo chuyện của người nấy, hai người ở cạnh nhau không khí vô cùng hài hòa.
Trải qua năm năm kinh doanh, bây giờ TQT đã từ từ thâm nhập vào trong nước, chuyện trở về Hải Phòng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Các công ty chi nhánh của tập đoàn nhà họ Tư đã được thành lập từ bốn năm trước, có thể ổn định đi vào vận hành rồi.
Sức khỏe của Tư Vân Chánh càng ngày càng kém, Tư Mộ Hàn đã kết thúc chuyến công tác trước thời hạn để trở lại Hải Phòng.
Trong thời gian bốn năm, không biết là do thời gian lắng đọng hay là sau khi Tư Vân Chánh giao lại toàn bộ quyền hành cho mình, hoặc cũng có thể xuất phát từ việc trải qua nhiều sự mài giữa khác nhau, Tư Mộ Hàn vẫn còn bình thản như vậy là đã tốt rồi.
Hôm nay, bằng kinh nghiệm sống hơn năm mươi năm qua của mình, Tư Vân Chánh cũng đã không thể nhìn ra đến cùng cháu trai của mình đang nghĩ cái gì nữa.
Vui hay giận đều không thể hiện ra, cũng được anh phát huy đến mức tối đa rồi. Mấy năm nay Lâm Tiến Quân cũng càng ngày càng trở nên điềm tĩnh, ở bên Tư Mộ Hàn cũng học được hai phần, ra ngoài cũng đủ để khiến kẻ khác khiếp sợ.
Mấy năm nay Trần Mộc Châu vẫn là khách quen của Tập đoàn nhà họ Tư. Nhưng một tháng may mắn chạm mặt Tư Mộ Hàn dưới sảnh cũng chỉ có mấy ngày như vậy, có lẽ nửa năm cũng chưa chắc đã gặp được Tư Mộ Hàn lấy một lần như hai ngày này.
Cô ta cũng từ từ bắt đầu tiếp xúc với những thành phần nòng cốt của tập đoàn nhà họ Trần, mặc dù chỉ là một chút xíu nhưng những chuyện cần cô †a bận rộn cũng không ít.
Vì vậy, cho dù là cô ta có muốn cũng không thể nào tới được, ngược lại chuyện này lại khiến tập đoàn nhà họ Tư bình yên hơn không ít.
Với danh xưng vợ chưa cưới của Tư Mộ Hàn đã kéo dài được năm năm, tựa như toàn bộ khuôn mặt của Trần Mộc Châu đều bị đặt dưới đất rồi giâm lên. Toàn bộ người dân ở Hải Phòng đều đang chờ xem trò cười của nhà họ Trần, nhưng Trần Mộc Châu vẫn ngoan cố gánh lấy cái danh xưng này cho tới tận bây giờ. Nguyễn Tri Hạ đã không còn nữa, cả cái Hải Phòng này chỉ có cô ta mới xứng với Tư Mộ Hàn. Việc cô ta được gả cho Tư Mộ Hàn, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Hiện nay, thành phố Hải Phòng đã thay đổi rất nhiều. Nếu như trước kia là cục diện kiềng ba chân, thì nay, dưới sự dẫn dắt của Tư Mộ Hàn, tập đoàn Sunrise đã vươn lên, trở thành tập đoàn đứng đầu cả thành phố Hải Phòng. Nhà họ Trần và nhà họ Lê đã bị bỏ xa, tuột xuống phía sau. Mặc dù trên thực tế, nhà họ Lê đã không thể nào đuổi kịp được nhà họ Trần, song, dù sao thân phận địa vị trước đây vẫn còn đó, chừng nào ông cụ Quý vẫn còn, thì nhà họ Lê vẫn còn sức uy hiếp, vốn liếng của dòng họ trăm năm vẫn còn ở đây.