Cô gái nhỏ dù ban nãy vẫn còn vẻ hỏi tội anh , nhưng trước động tác thuần thục giống như xưa , hai cánh tay mảnh khảnh của cô ôm cổ người đàn ông ngoan ngoãn há miệng , ăn nhiều nhưng cô vẫn không phản kháng , có lúc còn ăn đến rất ngon.
Nguyễn Tri Hạ cắn một miếng , híp mắt liếm môi , ngược lại là ăn đến vô cùng vui vẻ.
Tư Mộ Hàn có lẽ đã đi guốc trong bụng cô , trong lúc cho nó ăn , anh nói: “Anh vừa đi lên lầu vừa nghĩ một chuyện. Khi em sinh con anh sẽ ở bên cạnh em nhé?”
Tư Mộ Hàn nghĩ tới rồi nói lời này , dù sao đây là kế hoạch tốt nhất của anh bấy lâu nay , cho dù cô gái nhỏ không đồng ý , anh cũng sẽ không thay đổi.
Nguyễn Tri Hạ ngây thơ ngẩng đầu lên , sau khi suy nghĩ một chút mới hiểu anh đang nói gì , sắc mặt cô đột nhiên thay đổi , nghĩ đến cảm giác đau đớn vô cùng và vẻ mặt hung dữ khi sinh con , Nguyễn Tri Hạ lập tức lắc đầu: “Em không muốn.”
“Tri Hạ không muốn anh ở bên em sao?” Tư Mộ Hàn không ngờ cô gái nhỏ lại lập tức từ chối chính mình.
Nhìn sắc mặt khó coi của cô , anh liền cầm nửa trái cây còn dư lại đưa cho người giúp việc ở phía sau kêu cô ấy mang đi.
Nguyễn Kiến Định và Công tước Otto đã cùng Nguyễn Hướng Minh rời khỏi phòng khách từ rất lâu rồi , lúc này toàn bộ lâu đài chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nguyễn Tri Hạ hơi do dự , dùng hai tay kéo ống tay áo của anh , có chút xấu hổ , nhăn nhó kéo một hồi mới nói: “Sinh con khó coi , em không muốn để anh thấy dáng vẻ đó của em đâu , đợi sinh xong rồi anh hẵng đến đón em được không?”
Trái lại anh không ngờ lại là vì chuyện này , nên anh sững sờ một lúc , nhéo khuôn mặt nhỏ của cô cười hạnh phúc: “Cục cưng của chúng ta trong mắt anh luôn luôn xinh đẹp , chưa bao giờ xấu hết. Anh cùng em vào có được không?”
Khuôn mặt mặt nhỏ nhắn của cô càng ửng đỏ , không phải là cô không muốn , mà là cô sợ Tư Mộ Hàn sẽ chê mình.
Trái cây ăn gần hết rồi , môi cô dính chút nước trái cây , Tư Mộ Hàn dứt khoát ngậm lấy khóe môi cô.
Sau khi cô mang thai lâu như vậy , người đàn ông này chỉ có cách này mới trút được một chút.
Trông tội nghiệp kinh khủng.
Nguyễn Tri Hạ để mặc cho anh hôn cũng không phản kháng , nhắm mắt không bao lâu đã thở hồng hộc , ngay cả mình đồng ý lúc nào cũng không biết.
Tư Mộ Hàn cười trầm thấp , hai tay càng ôm chặt cô hơn: “Đã khuya rồi , chúng ta về ngủ đi được không?”
Cô mơ màng , ánh mắt đờ đẫn không nhớ rõ mình rốt cuộc muốn làm gì , khi đứa nhỏ trong bụng lại cử động , cô mới chợt nhớ ra mình vốn dĩ đang rất tức giận.
Nhưng lúc này nghĩ ra cũng đã muộn , Tư Mộ Hàn nửa ôm mang cô lên lầu.
Sáng sớm hôm sau , Nguyễn Tri Hạ hiếm khi dậy sớm hơn Tư Mộ Hàn.
Cô mơ màng mở mắt ra , trong tiềm thức đưa tay dụi đôi mắt buồn ngủ , chỉ thấy người đàn ông có đồng hồ sinh học luôn đúng giờ hôm nay vẫn đang nằm trên giường , lúc này đang ngủ rất say.
Nguyễn Tri Hạ trong vòng tay của anh khẽ chuyển động , cho dù lúc ngủ say thì sức lực anh vẫn còn quá mạnh. Hai tay anh siết mạnh vào eo cô , phải bỏ rất nhiều sức lực cô mới có thể quay đầu lại đối mặt với anh.
Bình thường chỉ cần cô hơi động đậy là người đàn ông này sẽ tỉnh lại xem tình trạng của cô , nhưng hôm nay anh vẫn ngủ ngon.
So với lúc cô tỉnh dậy , anh dùng tay vẫn có thể tính rõ ràng hơn cô , hiếm khi Nguyễn Tri Hạ thấy chơi không đủ , tựa đầu nhỏ vào cánh tay anh.
Hai người nằm đối diện nhau , cách nhau bởi cái bụng to , cô không dám quá mức , chỉ vươn tay hôn lên trán anh.
Tư Mộ Hàn như có cảm giác , bàn tay to của anh thuận thế sờ lên bụng của cô , xoa nhẹ , nhưng vẫn không tỉnh lại.