Vừa nói, ông ta vừa đẩy một tập tài liệu tới vừa ra hiệu cho hai người trước mặt cùng xem.
Nguyễn Kiến Định do dự một chút, cùng Tư Mộ Hàn liếc nhìn nhau một cái, cầm tập tài liệu trên bàn lên, đọc nhanh như gió, sau đó liền đưa cho Tư Mộ Hàn bên cạnh, chân mày cau lại càng sâu, cơ thể thậm chí còn hơi phút run!
Hối lộ các quan chức cấp cao địa phương, buôn bán phụ nữ và trẻ em, buôn bán vũ khí và buôn bán ma túy, những gì anh ấy nghĩ ban đầu chỉ là sản xuất ma túy, giờ dường như chỉ là một phần nhỏ trong việc kinh doanh của ông ta. Ngược lại, làm nhiều hơn là việc buôn người.
Người như vậy nên bị trời đánh sét giật, không được chết tử tế, hiện tại vật chứng đã có, nhân chứng cũng đang trên đường thì chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng… Nguyễn Kiến Định nhìn ông ngoại đang ngồi trên ghế cả người xốc xếch, nhăn mày lại.
Dù Abel đã làm những việc mà ông ngoại ghét nhưng dù sao ông ta cũng là con ruột của ông cụ, tình cảm vẫn phải có, giờ lại làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy thì ít ông bố nào vào lúc này còn có thể bình tĩnh được.
“Việc này ông phải đích thân lo liệu, các con ở nhà chờ tin tức của ông.” Công tước Otto đợi Tư Mộ Hàn đọc xong, mới nói.
Chân mày Nguyễn Kiến Định lại nhíu lại, Abel có thể làm được chuyện điên cuồng như vậy, không có nghĩa là ông ngoại đứng trước mặt ông ta sẽ được an toàn đâu, chuyện này nguy hiểm quá khiến anh ấy lo lắng.
“Ông ngoại, ông hẳn phải biết con người của Abel như thế nào mà. Con và Mộ Hàn sẽ lo chuyện này, ông cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Con sẽ báo cáo với ông về tiến độ trong thời gian sớm nhất. Ông có thể tham gia vào toàn bộ quá trình, nhưng không cần trực tiếp nhúng tay vào đâu.” Thái độ của Nguyễn Kiến Định rất kiên định.
“Abel là con trai ông, chuyện này nói thế nào cũng không đến lượt con giải quyết, là do ông dạy dỗ con trai không tốt. Đương nhiên, người làm bố là ông nên tự giải quyết vấn đề này, tình hình cụ thể của Nguyễn Tri Hạ ông đã tra ra rồi, Kiến Định, mặc dù con đã bắt đầu thể hiện Hàn thái, nhưng con phải hiểu rằng để đối phó với Abel, chỉ có ông ra tay mới miễn cưỡng có đủ sức mạnh tiến hành!”
Ông ta khẽ cau mày: “Còn một chuyện nữa, Abel có thể đối với hai con không chút do dự mà ra tay, nhưng nếu muốn xuống tay với ông trong tiềm thức sẽ do dự một chút. Đây là cơ hội của chúng ta. Chúng ta chỉ có thể nắm bắt lấy cái cơ hội này mới có thể thành công.’ Nói như vậy thật sự không có gì sai, nhưng Nguyễn Kiến Định vẫn cau mày, rõ ràng là không đồng ý.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của anh ấy, cả người đều tối sâm lại, công tước Otto ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cười nói: “Lo lắng cái gì, con đã có thể tự mình dẫn dắt Gia tộc Otto đến vị trí thịnh vượng rồi, cho dù ông thực sự xuất hiện nguy hiểm, ông đã là người bước một chân trên đường đến hoàng tuyền rồi, cũng đã sống lâu như vậy rồi, quyết định như vậy đi, để ông giải quyết!”
Nguyễn Kiến Định đáp: “Con không yên tâm. Nếu ông vẫn kiên trì, con hy vọng sẽ được tham gia vào kế hoạch của ông trong suốt quá trình.”
Công tước Otto mỉm cười: “Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì.
Ông đã giải thích rồi, sau khi nhân chứng đến, ông sẽ nộp tất cả tài liệu ngay lập tức. Giải quyết vấn đề này trong nội bộ không phải là một giải pháp hay, tốt hơn hết là để cho cảnh sát xử lý”
Nguyễn Kiến Định đương nhiên thấy không thành vấn đề, tuy rằng trong lòng còn có chút lo lắng, nhưng so với trước kia không biết chuyện gì thì giờ thấy đỡ hơn nhiều.
Rời khỏi phòng làm việc, Nguyễn Kiến Định vừa đi đến đầu cầu thang đã thấy Nguyễn Minh -Tú và Nguyễn Tri Hạ nắm tay nhau, vừa đi vào từ bên ngoài, các cô vừa nói chuyện vừa cười đùa, theo sau là một vài người, trong tay họ xách không biết bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ.
Bốn người nhìn nhau, nở nụ cười thật tươi về phía Tư Mộ Hàn, Nguyễn Minh Tú rất muốn kìm chế nhưng vẫn mím môi cười.
Khi Nguyễn Kiến Định nhìn thấy cô ấy, phiền muộn trong lòng anh ấy đã tiêu tan rất nhiều, một niềm vui nhàn nhạt hiện lên, anh ấy bước tới ngồi xuống bên cô gái nhỏ.
“Em mua gì vậy? Dạo này anh bận quá, em thích cái gì thì cứ mua về, ra ngoài mua sắm cũng tốt.”
Bốn người có đôi có cặp bám lấy nhau mấy phút rồi Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn không ngừng nghỉ phải vội vàng chạy đến công ty.