Nhưng là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được ý tốt từ nhà họ Nguyễn.
Bình thường Hạ Thời Yến không quan tâm cô lắm, cô cũng hết sức không tiếp xúc với Hạ Thời Yến.
Như thế thì mọi người sẽ bình an vô sự.
Hạ Thời Yến nghe vậy, cau mày, quay đầu nhìn cô một cái.
Cô bé hốc mắt ửng hồng đứng ở cửa, khẽ mỉm cười nhìn cậu ta.
Hạ Thời Yến không nói rõ được cảm giác trong lòng, thật ra cậu ta không hề ghét Nguyễn Tri Hạ.
Cậu ta chỉ không thích Nguyễn Tri Hạ và Tiêu Giai Kỳ mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng dáng Hạ Thời Yến biến mất, rồi mới nhấc chân đi xuống tầng dưới.
Đi được mấy mấy bước, Nguyễn Tri Hạ lại dừng bước.
Vì cô nghĩ đến Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ bảo cô ở trong phòng hối lỗi, không cho cô ra ngoài, còn không cho cô ăn cơm chiều.
Nếu Tiêu Giai Kỳ trông thấy cô ra khỏi phòng, chắc chắn sẽ tức giận.
Cô không muốn Tiêu Giai Kỳ giận.
Nguyễn Tri Hạ do dự, định quay về phòng.
Đúng lúc này, Tiêu Giai Kỳ xuất hiện ở đầu kia hành lang.
Nguyễn Tri Hạ biến sắc, đứng nguyên tại chỗ chờ Tiêu Giai Kỳ tới.
Đợi đến khi Tiêu Giai Kỳ đi tới gần một chút, Nguyễn Tri Hạ chú ý thấy sắc mặt bà ta hết sức khó coi.
Thế là, Nguyễn Tri Hạ thận trọng gọi một tiếng: “Mẹ…”
Âm thanh còn mang theo sự sợ hãi.
Gương mặt Tiêu Giai Kỳ lạnh lùng, đưa tay kéo cánh tay Nguyễn Tri Hạ lại, vô cùng thô lỗ kéo cô vào phòng mình.
Sau khi đi vào thì đóng cửa “rầm” một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ bị tiếng đóng cửa này dọa đến bả vai rụt xuống.
Cô cảm thấy lúc này Tiêu Giai Kỳ đang tức giận, nên cũng hơi sợ hãi.
Tiêu Giai Kỳ đưa tay kéo tóc Nguyễn Tri Hạ, ép Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu nhìn bà ta.
“Mày lại dám gọi anh mày mở cửa cho sao? Có phải mày cố ý không cho tao sống tốt hơn hay không?”
Tiêu Giai Kỳ giật tóc của Nguyễn Tri Hạ rất mạnh, khiến cô bị đau, cô khẽ rên: “Mẹ ơi, con đau quá…”
“Nắm có tý tóc mà cũng đau sao? Con có biết mẹ ở nhà họ Nguyễn này phải giữ kẽ thế nào không, khó khăn thế nào không?” Tiêu Giai Kỳ lại càng nắm mạnh hơn như để xả giận.
Nguyễn Tri Hạ đau đến mức hai mắt đẫm lệ nhưng không dám kêu nữa.
Cô cắn môi, nói: “Chúng ta hãy rời khỏi nhà họ Nguyễn đi, chúng ta đi khỏi đây thì mẹ sẽ không phải sống khổ sở như vậy nữa.”
Tiêu Giai Kỳ lúc nào cũng than thở với Nguyễn Tri Hạ về việc bà sống khổ sở thế nào.
Nguyễn Tri Hạ đều nghe thấy hết.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ, nếu Tiêu Giai Kỳ khổ sở như vậy thì chỉ cần rời khỏi nhà họ Nguyễn là được mà.
Rời khỏi nhà họ Nguyễn, Tiêu Giai Kỳ sẽ không phải khổ sở như vậy nữa.
Và cô cũng không cần phải sống chung với Nguyễn Hương Thảo đáng ghét kia hết ngày này qua tháng nọ nữa.