Nhưng mà, tay vệ sĩ mới đụng tới người Tư Mộ Hàn, đột nhiên anh lại mở mắt.
Vệ sĩ kinh ngạc một chút, kêu lên: “Cậu chủ?”
Đầu tiên ánh mắt của Tư Mộ Hàn có chút hỗn loạn, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự tỉnh táo.
Anh ngồi thẳng người, vẻ mặt hung dữ: “Anh muốn làm gì?”
Vệ sĩ bị Tư Mộ Hàn dọa đến run cả tay: “Tôi đang chuẩn bị đỡ ngài xuống xe, đi bệnh viện.”
Anh ta nói rồi lùi lại một chút để Tư Mộ Hàn có thể nhìn thấy cổng bệnh viện.
“Đến bệnh viện làm gì? Ai bảo cậu đưa tôi tới bệnh viện? Hửm?” Tiếng “Hửm” cuối cùng ấy âm trầm như tiếng Diêm vương hiện lên đòi mạng.
Vệ sĩ im như thóc, không dám nói gì cũng không dám rút lui chỉ còn biết nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt cầu cứu.
Theo ánh mắt của vệ sĩ, Tư Mộ Hàn mới phát hiện Nguyễn Tri Hạ cũng ở trong xe.
“Cô muốn đưa tôi đến bệnh viện?” Tư Mộ Hàn híp nửa con mắt lại nhìn cô, giơ tay ra giữ lấy cằm cô, giọng nói âm lãnh: “Cô đưa tôi đến bệnh viện làm gì? Ai cho cô cái gan đó?”
Giọng điệu khởi binh vấn tội này của anh khiến Nguyễn Tri Hạ hơi ngây người.
Tư Mộ Hàn như vậy rất xa lạ.
“Nhìn anh có vẻ như đã bị ốm rồi, rất khó chịu nên tôi mới để bọn họ đưa anh tới bệnh viện.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa cẩn thận đánh giá anh.
Màu mắt anh rất trầm, loại trầm mặc đó như màu mực vừa đen vừa đậm. Bình thường khi không cười đã có chút âm trầm, hơn nữa bây giờ anh lại còn đang trong cơn thịnh nộ.
Mà Nguyễn Tri Hạ lại không biết cơn giận này của anh từ đâu tới.
Mấy hôm nay bọn họ ở cùng dưới một mái nhà, cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nghe thấy lời này của cô liền nhíu mày, lực miết cằm cô lại càng thêm lớn.
Nguyễn Tri Hạ đau đến hít vào một hơi lạnh, nói: “Tư Mộ Hàn, anh có thể buông tay trước không?”
“Cô quen biết tôi?” Tư Mộ Hàn không những không buông tay mà ánh mắt còn trở nên sắc bén, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu: “Cô là ai?”
“Tôi…” Nguyễn Tri Hạ theo bản năng định nói ra tên của mình rồi lại mới phát hiện ra điểm khác thường của Tư Mộ Hàn.
Cô không dám tin hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh không nhận ra tôi nữa sao?”
Mặc dù hai người bọn họ đã mất đi kí ức của ba năm trước nhưng thời gian vừa rồi hai người sống cùng dưới một mái nhà, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện anh không nhận ra cô nữa rồi?
Nguyễn Tri Hạ giơ tay di chuyển bàn tay đang nắm lấy cằm cô của anh đi chỗ khác, sau đó liền tiến đến trước mặt Tư Mộ Hàn chỉ vào mặt mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với anh: “Anh nhìn cho kĩ đi, thật sự không nhận ra tôi sao?”
Tư Mộ Hàn nhướn môi, ngữ khí mang theo sự trào phúng: “A, cô tưởng rằng cô có bộ dạng xinh đẹp hơn các cô gái khác một chút là có thể quen biết tôi sao?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Tư Mộ Hàn sẽ không phải là… đầu óc có vấn đề đấy chứ?
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi đổi, sáng nay khi ra ngoài nhìn có vẻ như rất bình thường…
Thời gian ấy tính khí của anh cũng xấu đi nhưng cũng không có điểm nào khác thường cả.
Cô nghĩ một chút rồi thương lượng với Tư Mộ Hàn: “Trong lúc nhất thời tôi cũng không thể giải thích rõ với anh được, tôi cũng không biết rốt cuộc anh bị sao nữa. Như vậy đi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước có được không?”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói: “Người nên phải kiểm tra là cô đấy!”
“Tôi…”