Nguyễn Kiến Định vốn muốn đuổi theo , nhưng nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã đi ra ngoài , lại nhìn đến em gái vẻ mặt đầy mong đợi đang nằm trên giường , liền cười rồi tìm ghế ngồi xuống , đúng lúc anh ta cũng có một số việc cần nói với cô.
Lê Quốc Nam và Nguyễn Hướng Minh đã được đưa đi , Tư Mộ Hàn thì theo bác sĩ ra ngoài , nên lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em.
Nhìn thấy ánh mắt to tròn tràn ngập mong chờ của em gái mình , Nguyễn Kiến Định đột nhiên có chút không quen , nhíu nhíu mày , cố gắng dùng giọng ôn hòa mở miệng nói: “Tri Hạ , thế lực đằng sau Vũ Nguyên Hải , dựa vào năng lực hiện tại của anh và Tư Mộ Hàn không cách nào động được tới hắn , anh đã cố thuyết phục Tư Mộ Hàn tạm thời đừng nghĩ đến chuyện báo thù , nhưng cậu ta không đồng ý , cậu ta không muốn bỏ qua như vậy , anh nghĩ em nên khuyên cậu ta một chút.”
Không biết khi nào Tư Mộ Hàn sẽ trở về nên Nguyễn Kiến Định chỉ có thể nói ngắn gọn , trước tiên nói cho xong những điều cần nói , tránh đêm dài lắm mộng.
“Anh hai , anh bảo Mộ Hàn chịu thua sao?” Nguyễn Tri Hạ liếm liếm bờ môi , nhắm mắt suy tư một lúc rồi mới nhìn anh ta.
Không biết bản thân đã ngủ bao nhiêu ngày , cô chỉ thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi , không có một chút sức lực nào , ngay cả nói chuyện cũng khó khăn , gương mặt vốn đã nhỏ , lúc này nhìn qua lại càng thêm gầy gò , còn không lớn bằng bàn tay của anh ta.
Nguyễn Kiến Định nhìn đến đau lòng , nhưng cũng chẳng thể làm gì , anh ta phải ngăn cản chuyện này , Tư Mộ Hàn nhất định phải tiến xa hơn nữa.
“Chỉ là tạm thời mà thôi , Tri Hạ , em biết rồi đấy , anh không phải người mủ , và cũng không phải mềm yếu đến nỗi dễ dàng chịu thua như vậy , một ngày nào đó những mối thù này anh nhất định sẽ trả về đủ , chỉ là không phải hiện tại thôi.” Thuận tay giúp cô sửa lại góc chăn , Nguyễn Kiến Định ngồi ngay ngắn trên ghế , sắc mặt nghiêm nghị.
“Tất nhiên em cũng không hy vọng Mộ Hàn đặt mình vào nguy hiểm , anh hai yên tâm đi , em sẽ nói chuyện với anh ấy…”
“Nói với anh cái gì? Nói anh không cần báo thù , cứ để mọi chuyện giải quyết như thế , hay là nói em không trách Vũ Nguyên Hải?” Cô vừa nói được một nửa , thì cửa phòng đột nhiên “Phanh” một tiếng bị Tư Mộ Hàn đẩy ra , giọng nói u ám truyền vào lỗ tai.
Nguyễn Tri Hạ mím môi nhìn sang , dưới đáy lòng yên lặng thở dài , Mộ Hàn nổi giận , chỉ sợ lần này muốn khuyên cũng không khuyên nổi.
“Tư Mộ Hàn , cậu có nhìn thấy tình hình hiện tại không hả? Lý trí của cậu đâu rồi? Bị chó ăn hết rồi à? Bây giờ là lúc có thể báo thù sao? Tôi cũng không muốn ngăn cản cậu , nhưng thời điểm này chúng ta còn quá yếu , tốt nhất nên né tránh , chờ sau này tìm cơ hội trả lại , không phải tốt hơn sao!”
Không để ý lời Nguyễn Kiến Định , Tư Mộ Hàn điều khiển xe lăn , bĩnh tĩnh đi đến bên giường Nguyễn Tri Hạ , lạnh lùng hỏi: “Em cũng nghĩ như vậy sao? Cảm thấy bây giờ anh giống như một thằng ngu , cho rằng tất cả những gì hiện tại anh đang làm đều vô dụng cả sao?”
Nguyễn Tri Hạ thở dài , quả nhiên là tức giận rồi , bàn tay từ trong chăn vươn ra ôm lấy anh: “Em chưa từng nghĩ như vậy.”
Tư Mộ Hàn không lên tiếng , để mặc cho cô ôm mình , bàn tay lạnh lẽo được ấm áp bao phủ , hơi lạnh toàn thân dường như lập tức thối lui , từ chỗ bị ôm bắt đầu tỏa ra hơi ấm , anh nghiêng đầu qua , không nhìn tới cô gái nhỏ trên giường.
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía anh trai vẫn còn đang đứng ở cửa ra vào nháy mắt ra hiệu , cho đến khi cửa phòng và kính cửa lớn đối diện hành lang được đóng lại , lúc này cô mới chật vật ghé vào bên giường , nhìn anh một lát rồi ôm lấy gáy anh kéo xuống hôn.
Bất thình lình bị hôn như vậy , Tư Mộ Hàn có chút vặn vẹo: “Em cho rằng hôn một chút là không có chuyện gì nữa sao?”
Một khi anh đã tức giận thì dù làm gì cũng không dỗ được , đến cả hôn hôn cũng không chịu nguôi ngoai!
Bờ môi Nguyễn Tri Hạ cong lên cười vui vẻ , Tư Mộ Hàn ấu trĩ đáng yêu thế này đã lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy , lúc nhỏ may mắn được chứng kiến một lần , nhưng từ sau khi anh trưởng thành , thời gian dài như vậy cô cũng không còn được thấy nữa.