“Lúc trước khi đang ở nước M, Lưu Chiến Hằng đã gửi cho cô ta một thông tin, rồi cô ta đã mang người đến bắt tớ…” Nguyễn Tri Hạ khẽ nhướn mày: “Bây giờ tớ cũng không biết làm thế nào cô ta lại cùng phe với với Lưu Chiến Hằng được.”
“Lưu Chiến Hằng có một người em gái bị bệnh, chỉ nằm một chỗ. nhiều bộ phận trên cơ thể cô ấy gần như cần phải được thay thế. Ban đầu Lưu Chiến Hằng tiên tiếp cận tớ là muốn dùng tớ để cứu em gái anh ta. Sau đó, anh ta không làm gì với tớ cả. Sau khi tớ về nước, Tiêu Giai Kỳ liền đến tìm tớ, nói rằng Nguyễn Hương Thảo bị mất tích, tớ nghĩ việc này có liên quan đến Lưu Chiến Hằng … ”
Nguyễn Tri Hạ nâng chiếc cốc trước mặt lên, trong cốc đựng nước nóng làm cô trở nên ấm áp hơn rồi tiếp tục nói: “Bây giờ có vẻ như Lưu Chiến Hằng lúc đó đã nhắm trúng Nguyễn Hương Thảo, dùng Nguyễn Hương Thảo để cứu em gái mình… ”
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn còn có chút sợ hãi.
Nếu lúc đó Lưu Chiến Hằng nhất định nhằm Nguyễn Tri Hạ mà ra tay, thì Tri Hạ Chị nghĩ rằng cô không thể trốn thoát được.
Vậy thì, người mà hôm nay đang nằm trong bệnh viện không giống hình người, là cô chứ không phải Nguyễn Hương Thảo nữa rồi.
Từ một góc nhìn nào đó, Lưu Chiến Hằng cũng coi như là giơ cao đánh khẽ với cô rồi.
Khuôn mặt của Thẩm Lệ thay đổi rất nhiều: “Vậy thì Nguyễn Hương Thảo có khả năng biết Lưu Chiến Hằng đã đi đâu không?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Chắc là Nguyễn Hương Thảo không biết đâu, Lưu Chiến Hằng xảo quyệt hơn chúng ta nghĩ, nếu không thì Tư Mộ Hàn…”
Trong thời gian này, Nguyễn Tri Hạ đang trong tình trạng hoạt động tốc độ cao nên cực kỳ bận rộn. Ngoại trừ những tin tức hàng ngày hỏi Thời Dũng về Tư Mộ Hàn, còn hầu như không đề cập đến Tư Mộ Hàn.
Cô dừng lại một chút và nói: “Nếu không thì Tư Mộ Hàn sẽ không phải sử dụng chiến lược hạ đẳng này để đối phó với Lưu Chiến Hằng.”
Vì chưa có thông tin gì về Tư Mộ Hàn nên tập đoàn Tư Thị vẫn do Nguyễn Tri Hạ tiếp quản, cổ phiếu của tập đoàn Tư thời gian gần đây liên tục giảm.
Tình trạng này đã được Nguyễn Tri Hạ dự đoán được từ lâu.
Mà Tư Mộ Hàn giao Tập Đoàn Tư cho Nguyễn Tri Hạ, chắc chắc cũng dự đoán được tình huống như thế này.
Buổi sáng Nguyễn Tri Hạ đến tập đoàn Tư, lại có phóng viên lao vào chụp cô.
May mắn thay, an ninh của tập đoàn Tư rất chuyên nghiệp. Khi người phóng viên đó ùa vào, nhân viên bảo vệ đã đến kịp thời để ngăn người phóng viên đó lại.
“Xin hỏi tai nạn xe hơi của Tư Mộ Hànn có thực sự là một tai nạn không? Có thật là Tư Mộ Hàn tặng Tập đoàn Tư cho cô, mà không phải có lý do không?”
“Cô Hạ, xin cô hãy trả lời…”
Góc độ của câu hỏi của phóng viên này có chút xảo trá, trong lời nói đó có hàm ý rằng tai nạn xe hơi của Tư Mộ Hàn có khả năng là do Nguyễn Tri Hạ gây ra.
Nguyễn Tri Hạ ngước nhìn phóng viên bị nhân viên an ninh chặn lại.
Phóng viên bị nhân viên an ninh chặn lại mà vẫn không cam tâm, giằng co muốn tiến đến chụp ảnh Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đi qua vòng vây của bảo vệ đi vào Tập Đoàn Tư.
Khi cô vào đến văn phòng, Thời Dũng đã đến từ sớm rồi.
“Tổng giám đốc Nguyễn, muốn uống nước hay cà phê không?” Thời Dũng hỏi cô.
“Cà phê.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa được xử lý. Cô cần một ít cà phê để làm cho mình tỉnh táo hơn.
Nguyễn Tri Hạ đặt túi xách xuống, khi cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì nhìn thấy một hộp chuyển phát nhanh trên bàn.
Vừa rồi bị lấp sau chồng tài liệu nên cô không nhìn thấy nó.
Cô ngồi xuống, cầm hộp chuyển phát nhanh lên nhìn.
Bưu kiện chuyển phát nhanh không to lắm, Nguyễn Tri Hạ không thể nghĩ ra được bên trong đựng cái gì.