Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Lệ nhìn cũng không thèm nhìn anh, quay đầu qua một bên khác.



Cố Mãn Mãn bước xuống xe xếp xe lăn cho Thẩm Lệ, thuận tiện nhìn tay của Cố Tri Dân: “Bị kẹp phải chưa?”



“Chưa.” Biểu cảm của Cố Tri Dân mờ nhạt đi mấy phần.



“Vậy là được rồi.” Cố Mãn Mãn lại nghĩ tới cái gì đó: “À đúng rồi, chuyện ảnh chụp đó đã xử lý như thế nào rồi? Lúc nào mới có thể xử lý xong?”



“Đã xử lý xong rồi, không cần bọn em phải lo lắng chuyện gì đâu, sau này nếu như có loại chuyện này nữa thì lập tức nói cho anh biết.” Cố Tri Dân đút hai tay vào trong túi quần: “Anh đi đây, gần đây phải quan sát chặt chẽ một chút, đừng có để cô ấy chạy lung tung, cũng đừng nhận quá nhiều hoạt động, dưỡng thương cho thật tốt, chuẩn bị đến đoàn làm phim.”



“Cần anh nói chắc, đương nhiên em biết mà.” Cố Mãn Mãn không nói thêm gì nữa: “Em đi đây.”



Trên đường trở về, cả đường Thẩm Lệ đều đang mất hồn, nghĩ đến biểu cảm của anh khi nói ra những lời lúc nãy.



Có đôi khi hai người quá quen thuộc với nhau là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.



Hiểu rõ là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.



Thẩm Lệ đã không còn phân biệt được rốt cuộc là Cố Tri Dân có đang lừa gạt cô hay không.



Cô bây giờ giống như là một con ruồi không đầu, trong lòng có chỗ nghi ngờ, nhưng mà vỏn vẹn cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, cô không làm được cái gì cả.



Chỉ có thể không ngừng quan sát Cố Tri Dân, cô không có một chút chứng cứ nào.



Cô lại nhớ đến số điện thoại đó.



Nhìn thoáng qua Cố Mãn Mãn đang lái xe ở phía trước, Thẩm Lệ lấy điện thoại di động ra bấm lại số lúc sáng đã gọi.



Nhưng mà lúc này gọi qua, ở đầu dây bên kia lại hiển thị không có số điện thoại.



Nhưng mà hồi sáng này cô vừa mới gọi qua số này mà, còn nói chuyện với người có liên quan, sao nhanh như vậy liền biến thành dãy số trống rồi.



Thẩm Lệ cúp điện thoại, nhíu chặt lông mày.



Cô cảm thấy có một làn sương mù ở trước mắt.



Cô không nhìn thấy rõ cái gì cả, cái gì cũng không biết.



“Chị Tiểu Lệ, đến rồi.”



Thẳng cho đến khi âm thanh của Cố Mãn Mãn truyền đến, Thẩm Lệ mới hoàn hồn lại.



Mấy ngày tiếp theo Thẩm Lệ đều trôi qua rất yên bình.



Không có người nào tiếp tục gửi tin nhắn cho cô, cũng không có người nào gọi điện thoại cho cô.



Mà số điện thoại trước kia đã từng liên lạc với cô vẫn là dãy số trống như cũ, sau khi Thẩm Lệ gọi mấy lần nhưng không kết nối được, cô cũng không gọi nữa.



Tất cả đều khôi phục lại yên bình, chỉ là có phải sự yên bình này có chút không quá bình thường rồi không.



Còn có một chuyện hết sức kỳ lạ, đó chính là cô vẫn không liên lạc được với Nguyễn Tri Hạ, nhưng mà ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Tư Mộ Hàn đăng trên bản tin, đều là đăng ảnh chụp của Nguyễn Tri Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK