Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, cô ra hiệu bằng mắt để anh tự suy nghĩ xem anh có phải là loại người như vậy không.
Tư Mộ Hàn vươn tay sờ sờ mũi mình.
Anh cảm thấy có hơi chột dạ thật nha.
Trước đây, đúng là anh hay ỷ lại Nguyễn Tri Hạ hay mềm lòng, cho dù anh có làm gì đi nữa, Nguyễn Tri Hạ đều sẽ đồng ý, vì vậy anh mới dám làm những điều đó.
Anh quá hiểu con người của Nguyễn Tri Hạ rồi mà.
Tuy Nguyễn Tri Hạ biết anh hay ỷ cô hay mềm lòng nên mới làm ra những chuyện như vậy, nhưng cô vẫn lần lần lượt lượt tha thứ cho anh đấy thôi.
Giữa những người thân thiết với mình nhất, chỉ có người bên cạnh mới có thể hiểu ngầm ý của mình mà thôi.
Không cần phải lên tiếng nói, không cần phải cho người bên cạnh biết,chỉ cần là họ hiểu nhau là đủ.
Tư Mộ Hàn lại ngước lên nhìn cô lần nữa, hiếm khi thấy tâm trạng của cô tốt lại còn chịu nói chuyện nữa, vì vậy anh cũng hùa theo nói với cô: “ Cụ thể một chút xem?”
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng: “ Cho dù có đếm hết ngón tay cũng không hết nữa, chỉ có em mới chịu đựng được anh thôi.”
“Vâng, chỉ có em mới có thể chịu đựng được anh thôi, vì vậy …” Tư Mộ Hàn nói tới đây lại ngừng lại một chút, anh rũ mắt xuống nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc: “Vì vậy, em phải tiếp nhận trị liệu thật tốt, để được chịu đựng anh thêm nữa.”
Nói về điều trị, sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ trầm xuống, đôi mắt cô cũng đen sầm lại.
Tư Mộ Hàn biết cô rất nhạy cảm, chắc chắn sớm muộn gì cô cũng nhận ra điều bất thường trong sơn trang này mà thôi, nên anh cũng không có ý định giấu cô chuyện Lưu Chiến Hằng đã đến đây.
“ Hôm nay anh đến có mang theo một người nữa.”
Tư Mộ Hàn vừa nói, vừa quan sát biểu hiện của Nguyễn Tri Hạ.
Đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ lóe lên sự mù tịt ngỡ ngàng, Tư Mộ Hàn mang ai đến đây?
Nếu như là Cố Tri Dân hay Thẩm Lệ, anh sẽ không cần làm như vậy, trực tiếp đưa tới đây gặp cô là được rồi mà.
Cô nhớ lúc nãy Tư Mộ Hàn có đề cập đến việc điều trị, lúc này đây, trong lòng cô dấy lên một sự suy đoán.
“ Anh….”
“ Không sai, là Lưu Chiến Hằng.”
Tư Mộ Hàn ngắt lời Nguyễn Tri Hạ, anh tiếp lời mà cô định nói.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, nói: “ Lưu Chiến Hằng quả nhiên là đang ở chỗ của anh.”
Trước đây cô từng nghĩ Lưu Chiến Hằng có khả năng đang ở chỗ của Tư Mộ Hàn, nhưng không ngờ suy đoán của cô là hoàn toàn đúng.
…….
Tư Mộ Hàn nghe thấy lời của Nguyễn Tri Hạ chỉ cười lên một tiếng, thanh âm nhàn nhạt sau đó vang lên: “ Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, anh liền đưa tay đẩy xe lăn của Nguyễn Tri Hạ.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên lên tiếng: “ Em muốn gặp anh ta.”
Chiếc xe lăn ngừng lại.
Nguyễn Tri Hạ không có quay đầu lại, cô chỉ đợi Tư Mộ Hàn trả lời.
Mấy giây sau, cô nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của Tư Mộ Hàn: “ Không được.”
Nguyễn Tri Hạ thở dài, cô quay đầu lại kêu tên anh: “ Tư Mộ Hàn!”