“Được.”
Tận đến lúc Quý Vãn Thư rời đi, cô ta cũng không liếc mắt nhìn Tiêu Văn ở bên cạnh.
Lúc Thẩm Lệ đi qua cũng chỉ lạnh nhạt chào Cố Tri Dân một tiếng. Hai người này giống như hẹn trước vậy, coi Tiêu Văn thành không khí.
Thẩm Lệ thì thôi đi, dù sao cô ta cũng đã sớm lật mặt với Thẩm Lệ rồi. Mà Thẩm Lệ bây giờ cũng coi như giữ khoảng cách với Cố Tri Dân.
Nhưng cái người Quý Vãn Thư đột nhiên xuất hiện này là thứ gì. Không chỉ thể hiện quan hệ thân mật với Cố Tri Dân, còn coi cô ta – người bạn gái chính thức này không ra gì.
Tiêu Văn siết chặt nắm tay, bình phục sự tức giận trong lòng mới dịu dàng nói: “Tri Dân, người bạn này của anh cũng làm công việc lên quan đến điện ảnh truyền hình sao? Nếu không, không có chuyện gì lại chạy đến thành phố điện ảnh rồi ở khách sạn, vậy cũng quá rảnh rỗi rồi.”
“Không rảnh bằng cô.” Cố Tri Dân lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta, rồi bước vào nhà ăn trước.
…
Thẩm Lệ buổi chiều không cảnh quay, buổi tối mới có cảnh quayh tối.
Cô cũng lười quay lại khách sạn, nên buổi trưa nghỉ ngơi luôn ở phim trường.
Điều kiện của phim trường không quá tốt, cũng không có phòng nghỉ ngơi chuyện dụng. Cô phải về xe bảo mẫu nghỉ ngơi.
Không nghỉ ngơi được bao lâu thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
“Chị Thẩm đang nghỉ ngơi.” Nghe không ra là giọng nói của nhân viên công tác nào, nhưng lại thấy rất quen tai.
Đây là giọng nói của Cố Vãn Vãn: “Ừ, chắc chị ấy cũng sắp tỉnh rồi.”
Thẩm Lệ tối qua ngủ đủ, không cần phải ngủ bù. Lúc này chắc cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, nên mở cửa xe ra nói: “Có chuyện gì sao?”
Cô vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt còn hơi buồn ngủ nhàn nhạt. Trang điểm trong bộ phim này khá tự nhiên, chỉ là đánh nền nhạt mà thôi. Nước da của Thẩm Lệ rất đẹp, khuôn mặt trắng trẻo vương chút hồng nhạt vừa tỉnh dậy, hiện lên sự lười biếng mê người.
Nhân viên công tác là một cô gái trẻ, lại là fan hâm mộ của Thẩm Lệ. Được Thẩm Lệ nhìn thẳng như vậy, thế mà lại hơi ngại ngùng đỏ mặt nói: “Là bạn gái của Tổng Giám đốc Cố mời mọi người uống cà phê. Bọn họ để em đến hỏi chị có muốn hay không.”
Thẩm Lệ nhếch môi cười: “Chị không cần đâu, cảm ơn.”
Trong đoàn phim có rất nhiều người là fan của cô. Ngày ngày quay phim với nhau, gặp cô còn xấu hổ. Thật là… đáng yêu.
“Vậy em đi trước nhé, chị Thẩm chị tiếp tục nghỉ ngơi.”
Nhân viên công ta chạy đi rồi, ý cười trên khuôn mặt Thẩm Lệ mới dần dần biến mất.
Vì, cô nhìn thấy Tiêu Văn không xa đang bưng cà phê đi về phía cô.
Đúng là âm hồn không tan.
“Mãn Mãn, lên xe rồi đóng cửa lại.”
Thẩm Lệ nói xong đã quay người ngồi lại trong xe, bơ luôn Tiêu Văn.