Cô vẫn là Phó tổng, nhưng lại không có quyền phát biểu, cũng không có một chút thực quyền.
Bình thường những hợp đồng vào tay cô đều là những hạng mục nhỏ, không quan trọng.
Cô hoàn toàn không có quyền lực gì, ở Tư Thị trở thành người có cũng được không có cũng chả sao.
Tư Cẩm Vân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Tư Mộ Hàn.
Chỉ là, lúc cô đến cửa phòng làm việc bị thư kí của Tư Mộ Hàn ngăn lại: “Phó tổng, bên trong mấy vị cấp cao đang báo cáo công việc.”
“Chẳng lẽ muốn tôi ở bên ngoài chờ?” Tư Cẩm Vân liếc mắt qua, thư kí lập tức không nói gì, nhưng cũng không có nhường.
Lúc này, mấy quản lý tìm Tư Mộ Hàn báo cáo công việc đi ra.
Bọn họ thấy Tư Cẩm Vân cùng nhau gọi một tiếng: “Phó tổng.”
Tư Cẩm Vân sắc mặt như thường gật đầu một cái, liền nhấc chân đi vào.
Vừa đóng cửa một cái, cô liền nổi giận đùng đùng, đi tới phòng làm việc của Tư Mộ Hàn: “Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn về phía Tư Cẩm Vân.
Tư Cẩm Vân khí thế vốn hung hăng, bị anh nhìn như vậy, kiêu căng lập tức liền biến mất một nửa.
“Mộ Hàn, em bây giờ là ý gì, là định khống chế chị sao? Mấy người góp vốn kia, bọn họ đều vì lợi ích, bọn họ tin được không? Chị với em là người nhà máu mủ với nhau, chị mới là người đáng tín nhiệm nhất!”
Lúc Thời Dũng đưa văn kiện tới, đẩy cửa một cái liền nghe Tư Cẩm Vân nói những lời này.
Ý thức được thời cơ không đúng, liền muốn lui ra ngoài.
Nhưng Tư Mộ Hàn đã nhìn thấy anh ta, lên tiếng nói: “Cầm vào.”
Thời Dũng chỉ có thể đem văn kiện tới trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn.
Có người ngoài ở đây, Tư Cẩm Vân ngược lại cũng không tiếp tục nói những lời lúc nãy.
Cô chuẩn bị chờ Thời Dũng sau khi đi ra ngoài, tiếp tục nói nữa, nhưng lúc Thời Dũng muốn đi ra ngoài, lại bị Tư Mộ Hàn gọi lại: “Chờ một chút.”
Tư Mộ Hàn cùng Thời Dũng nói chuyện, đem Tư Cẩm Vân gạt qua một bên.
Tư Cẩm Vân đè nén tức giận, chờ Tư Mộ Hàn nói hết với Thời Dũng.
Chỉ là, đợi Tư Mộ Hàn và Thời Dũng nói xong, Tư Mộ Hàn nói một câu: “Mời Phó tổng ra ngoài.”
Gần đây Tư Mộ Hàn trong công ty làm những việc kia, Thời Dũng cũng biết.
Anh ta đi thẳng tới trước mặt Tư Cẩm Vân, rất khéo léo mời cô ta đi ra ngoài: “Phó tổng, cậu chủ còn có việc phải xử lý.”
Tư Cẩm Vân nhìn cũng không thèm nhìn Thời Dũng một cái, đi thẳng tới trước mặt Tư Mộ Hàn, cầm văn kiện bên cạnh anh ném qua một bên: “Vừa nãy chị nói em có nghe thấy hay không?”
Thoáng chốc, toàn bộ không khí trong phòng làm việc đều thấp xuống mấy độ.
Tư Mộ Hàn giương mắt, lạnh lùng nhìn Tư Cẩm Vân, hừ một tiếng: “Đi ra ngoài!”
Hai con ngươi đen của anh, hiện ra sự tàn ác, ảm đạm.
Tư Cẩm Vân cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng này của Tư Mộ Hàn, cô ta bị sợ liền lùi về sau hai bước, nhất thời quên mất nói chuyện.
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Tư Cẩm Vân, chợt đưa tay bóp cổ Tư Cẩm Vân.
Hành động của Tư Mộ Hàn quá đột nhiên, ngay cả Thời Dũng cũng không nhịn được sợ hãi kêu một tiếng: “Cậu chủ!”
Lực anh bóp cổ Tư Cẩm Vân không hề nhẹ, bởi vì mặt của Tư Cẩm Vân đều đỏ cả lên.
Cô ta nắm lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn, cố gắng gỡ cánh tay anh ra, nhưng tay của Tư Mộ Hàn dường như dính vào cổ cô. Dù cô có giữ hay nắm như thế nào, anh vẫn bất động.