Vẻ ngoài của Tiêu Văn cũng tạm được, nhưng mà nhìn trong giới giải trí này, thì dung mạo ấy của cô ta cũng không quá nổi bật.
Cho nên, người bao nuôi cô ta cũng chỉ là vài người có chút tiền chút quyền chẳng ra gì thôi, điều tra về bọn họ rất dễ.
Kha Trật đã điều tra một lượt, có thể chắc chắn việc này không có chút liên quan nào đến đám người bao nuôi Tiêu Văn.
“Điều tra!” Cố Tri Dân trầm giọng nói: “Dù phải đào sâu ba thước cũng phải tra ra người đó cho tôi!”
“Vâng.” Kha Trật không nói thêm gì nữa.
“Đi ra ngoài đi.” Cố Tri Dân xua tay, ý bảo anh ta có thể ra ngoài rồi.
Kha Trật vừa ra ngoài không lâu đã quay trở lại, trong tay anh ta đang cầm một cái hòm thuốc.
Vừa rồi khi Cố Tri Dân hung hăng đấm một quả xuống bàn, anh dùng sức quá lớn nên đã chảy máu rồi, cần xử lý qua một chút.
Cố Tri Dân nhìn anh ta một cái: “Vết thương nhỏ thế này có cần cậu phải khoa trương như vậy không?”
Kha Trật thở dài: “Vẫn nên khử trùng một chút, nếu để cô Thẩm trông thấy, thì không hay lắm…”
Cố Tri Dân nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, anh yên lặng một lát không biết là đang nghĩ gì, rồi sau đó chậm rãi cất lời: “Thế thì băng bó kỹ một chút.”
Kha Trật: “…”
Nói thật, anh ta thật sự không cảm thấy vết thương này cần phải băng bó.
Cuối cùng Kha Trật vẫn băng bó vết thương cho Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhìn vết thương đã được băng bó kỹ càng, vô cùng hài lòng, chỉ có điều khi anh giở tài liệu thì hơi vướng víu, không thuận tay lắm.
Có điều, việc ấy không quan trọng.
…
Tối hôm đó, Cố Tri Dân tan làm đúng giờ sau đó đi đến nhà Nguyễn Tri Hạ thăm Thẩm Lệ.
Tư Mộ Hàn biết Cố Tri Dân muốn đến nhà anh, còn cố ý gọi điện thoại bảo Cố Tri Dân tiện đường thì đón Tư Nguyễn tan học luôn,
Tất nhiên là Cố Tri Dân vô cùng sẵn lòng làm việc ấy, sau khi tan ca, anh tiện đường đón Tư Nguyễn tan học.
Đám bạn nhỏ ở nhà trẻ tuy rằng đều nhỏ tuổi, nhưng mà mặc kệ mới mấy tuổi đều đã biết yêu cái đẹp, khi Cố Tri Dân vừa xuất hiện, đã được rất nhiều bạn nhỏ khen anh đẹp trai.
Cố Tri Dân đến đón Tư Nguyễn, trên đường đi anh còn cố ý mua chút quà vặt để Tư Nguyễn chia cho bạn học.
Nhận được đồ ăn vặt, các bạn nhỏ đã bị anh mua chuộc hoàn toàn, đồng loạt chào “chú Cố”, muốn ngọt bao nhiêu có ngọt bấy nhiêu.
Cố Tri Dân dắt tay Tư Nguyễn về xe của mình, sau khi đặt Tư Nguyễn lên ghế sau anh mới ngồi lên phía trước để lái xe.
Cố Tri Dân vừa mở cửa trước ra. đã nghe thấy tiếng Tư Nguyễn ở phía sau truyền đến: “Ngày mai chú có đến đón cháu nữa không?”
“Sao thế? Cháu vẫn muốn chú đến đón cháu à?” Cố Tri Dân nhếch miệng lên hỏi.