Trách nhiệm của cậu ta là làm việc trong phận sự của mình, còn những cái khác, không quản nổi.
Sau khi Thời Dũng đi ra, Tư Mộ Hàn đứng ở cửa sổ hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu.
Sau 10 phút, Thời Dũng lại tới nhắc Tư Mộ Hàn cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
Vừa vào đến cửa, mùi thuốc tràn ngập cả phòng khiến cậu ta không ngừng ho.
Tư Mộ Hàn vẫn đứng trước cửa sổ, Thời Dũng vừa vào đã cung kính nói: “Cậu chủ, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Tàn thuốc rơi xuống đất, bao thuốc cũng rơi trên mặt đất.
Tư Mộ Hàn cũng không nghiện thuốc, tại sao đột nhiên lại hút nhiều như vậy?
Lẽ nào cậu chủ lại cãi nhau với mợ chủ sao?
Lần này cãi tới mức nào mà lại hút nhiều như vậy chứ?
Trong lúc Thời Dũng đang nghĩ lung tung thì Tư Mộ Hàn đã xoay người bước ra ngoài.
Thời Dũng vội vàng cầm theo tài liệu cần thiết, đi theo sau Tư Mộ Hàn đến phòng họp.
Tất cả các quản lí cấp cao đều đã đến rồi.
“Tổng giám đốc, đây là phương án kế hoạch mới nhất tôi đã sửa, mời anh xem…”
Tư Mộ Hàn đưa tay nhận lấy, liếc mắt một lượt, một câu cũng không nói, con ngươi trầm mặc, khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Người quản lí cấp cao tưởng anh không hài lòng với bản kế hoạch, sắc mặt trong chốc lát trắng bệch, những người khác cũng im lặng không dám lên tiếng.
Thời Dũng đánh mắt một lượt Tư Mộ Hàn, cậu ta liền biết Tư Mộ Hàn thật ra không phải vì không hài lòng về phương án kế hoạch mà tức giận mà là đang suy nghĩ.
Trong phòng họp là một mảng im lặng, ai cũng không dám nói gì.
Một lúc sau, Tư Mộ Hàn mới ngẩng mắt lên: “Các vị không có gì muốn nói? Vậy thì tan họp.”
Anh nói rồi, liền đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Tư Mộ Hàn vừa đi, những người khác trong phòng họp bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận.
Thời Dũng đang định đi, thì mấy quản lí cấp cao gọi lại: “Trợ lí Thời, thái độ của tổng giảm đốc là hài lòng về phương án hay không hài lòng?”
Thời Dũng nhếch khóe miệng, làm sao cậu ta biết được chứ.
Thời Dũng giải quyết những chuyện này đã đủ rồi, cậu ta đề nghị: “Tôi cũng không rõ lắm, hay là tôi dẫn anh đi cùng để hỏi tổng giám đốc xem?”
Quản lí cấp cao đó liền cười: “Vậy thì phiền trợ lí Thời rồi.”
“Đây là công việc của tôi mà.” Thời Dũng cầm văn kiện ra ngoài.
Lúc tới phòng làm việc, liền thấy Tư Mộ Hàn ngồi sau bàn làm việc, thần sắc nghiêm túc cầm điện thoại không biết là đang làm gì.
Thời Dũng đoán Tư Mộ Hàn có tâm sự, để văn kiện ở đó, rồi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, Thời Dũng vẫn nghĩ trong lòng, xem ra lần này cậu chủ và mợ chủ cãi nhau rất nghiêm trọng rồi.
Tư Mộ Hàn nhìn màn hình điện thoại, thực ra không làm gì cả, chỉ là có chút tâm trạng.
Không biết đã qua bao lâu, Tư Mộ Hàn đột ngột đứng dậy, lấy áo khoác đi ra ngoài.
Đúng lúc đó Thời Dũng cầm tách cà phê muốn đem vào phòng làm việc, liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi ra ngoài, vội vàng nói: “Cậu chủ, cậu đi đâu thế?”
“Không cần đi theo tôi.” Tư Mộ Hàn không quay đầu lại nói.
Tư Mộ Hàn trực tiếp lái xe về thẳng nhà cổ.