Tư Gia Thành thở phào nhẹ nhõm: “A.”
“Tên Đào Binh kia nói bà Tư…” Nguyễn Tri Hạ mím môi, im lặng vài giây mới nói tiếp: “Là mẹ của Tư Mộ Hàn à?”
Năm đó khi chuyện này xảy ra thì Nguyễn Tri Hạ mới sáu bảy tuổi. Cho dù bà chủ nhà họ Tư bị bắt cóc là vụ án lớn nhưng không liên quan gì với một bé gái như cô. Khi đó chuyện khiến cô thấy buồn phiền nhất đại khái chính là bao giờ Tiêu Giai Kỳ sẽ mua cho cô một chiếc váy hoa.
Cô mơ hồ nghe người giúp việc trong nhà bàn luận qua nhưng không thấy nhắc tới chuyện này.
Tư Gia Thành khẽ gật đầu, giọng điệu hơi sa sút: “Vâng.”
Trong giây lát cả hai người đều không nói gì.
Dù chuyện này đã qua nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ nghe thấy người khác nhắc tới, còn là với cách này nữa.
Nếu chuyện này là thật…
Đột nhiên, điện thoại của Nguyễn Tri Hạ đổ chuông.
Cô lấy ra nhìn mới phát hiện là Tư Mộ Hàn gọi tới.
Tư Gia Thành cũng nhìn thấy báo hiệu trên màn điện thoại, sắc mặt thoáng biến đổi: “Chị tuyệt đối đừng nói chuyện này cho anh họ nghe. Tôi nghe mẹ tôi nói, tình cảm giữa anh họ và mợ rất tốt đấy!”
Mẹ của Tư Gia Thành là em gái của bố Tư Mộ Hàn. Mẹ của anh chính là mợ của cậu.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Chị biết rồi.”
Cô hít sâu một hơi mới nghe máy.
Tư Mộ Hàn mở miệng nói ra câu đầu tiên là: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời này nghe giống như đang bảo cô không có việc gì thì không gọi điện thoại cho anh vậy.
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát cũng thấy đúng.
Bình thường cô không có việc gì sẽ không gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
“Không có chuyện gì.” Nguyễn Tri Hạ nói xong lại tính đổi chủ đề hỏi: “Anh đang bận công việc sao?”
Tư Mộ Hàn cũng không phải là người dễ bị gạt như vậy, anh không tin Nguyễn Tri Hạ nói: “Không có chuyện gì mà em gọi điện thoại cho tôi à?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại: “Ý của anh là tôi không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh à?”
Bên kia điện thoại im lặng vài giây, Tư Mộ Hàn mới nói đầy ẩn ý: “Em gọi điện thoại tới điều tra sao?”
Trong giây lát Nguyễn Tri Hạ không kịp phản ứng: “Điều tra cái gì?”
Tư Mộ Hàn: “Không có gì. Khi không có việc gì em có thể gọi điện thoại cho tôi nhiều hơn.”
“Phụt…” Tư Gia Thành ở bên cạnh nghe trộm hai người nói điện thoại liền không nhịn được mà phì cười.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu trừng mắt với Tư Gia Thành. Mặc dù ánh mắt cô chẳng có sức uy hiếp gì nhưng cậu vẫn hết sức phối hợp làm một động tác kéo khóa ở bên miệng.
Tư Mộ Hàn nghe được giọng của Tư Gia Thành: “Cô đang ở cùng với Tiểu Thành à?”
Nguyễn Tri Hạ hơi hoảng nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi nghỉ làm sớm nên tính đón Tư Gia Thành cùng về.”
“Cô nghỉ làm sớm, Tiểu Thành cũng có thể nghỉ học sớm sao?”
Hình như là không thể…
Tư Gia Thành ghét bỏ nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt thản nhiên đến nói dối trước điện thoại: “Tiết cuối của bọn em là tiết thể dục, không học cũng không sao cả.”
May là Tư Mộ Hàn không hỏi thêm nữa: “Tôi sẽ bảo Thời Dũng đi đón bọn em về nhà.”
“Không cần đâu. Bọn tôi sẽ tự đón xe tới đó.” Khi Nguyễn Tri Hạ kịp phản ứng thì lời này đã nói ra khỏi miệng rồi.
Ý của Tư Mộ Hàn rõ ràng là bảo Thời Dũng tới đón cô và Tư Gia Thành về nhà, mà ý của cô lại muốn đi Thịnh Hải tìm anh.
Tư Mộ Hàn chợt dừng lại một lát sau đó nói với giọng điệu không cho phép người khác được phản đối: “Cứ để cậu ta tới đón đi.”