Nguyễn Kiến Định nhanh chóng đưa ra quyết định, khi mới vừa nhận được tin tức anh ấy đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc này cũng dọn gần xong rồi.
“Tôi không tán thành việc anh trực tiếp rời đi như vậy, cho tôi thêm một ngày, chờ tôi đi tra rõ rốt cuộc Abel muốn gì” Tư Mộ Hàn đứng ở cửa nhìn Nguyễn Kiến Định bận rộn thu dọn, trong giọng nói không hề có bất kỳ sự buồn bã nào.
“Thời gian đã không còn kịp. Thể lực của ông ngoại phục hồi không được như trước, vết thương vẫn còn đang khép miệng. Tôi chỉ cần đi chậm một lát thôi, ông ngoại sợ là sẽ xảy ra chuyện. Tôi thật sự.
không thể chờ đợi được nữa, Mộ Hàn, cậu giúp tôi một lần cuối cùng này thôi!”
Động tác trên tay Nguyễn Kiến Định ngừng lại, anh ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui buồn nhìn anh, cả người căng như dây đàn, chỉ cần một kích thích nhỏ xíu cũng rất có thể trực tiếp đứt đoạn, đến lúc đó sẽ như thế.
nào thì không ai biết.
“Nhưng anh đi thế này cũng vô ích, ngược lại còn gặp nguy hiểm, anh không những không cứu được ông ngoại mà còn tự chuốc họa vào thân. Anh có bao giờ nghĩ mọi người sẽ buồn bã như thế nào khi nhận được tin này không? Anh trai, cậu suy nghĩ kỹ lại đi!”
Nguyễn Kiến Định lùi về phía sau hai bước, ngã ngồi trên giường, chống.
khuỷu tay lên hai chân, vùi mặt vào lòng bàn tay, thở dài một hơi.
“Tôi biết đây là một việc rất nguy hiểm, nhưng tôi không thể từ bỏ ông ngoại chỉ vì cái nguy hiểm này. Ông ấy vì cứu chúng ta, thay chúng ta dọn dẹp chướng ngại mới bị thương. Ông ngoại căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ sống sót trở về. Ông ấy muốn chết cùng Abel. Tôi có thể hiểu ông ấy nghĩ gì, vì vậy thời gian thực sự không còn nhiều nữa!”
Kể từ khi biết được những gì Công tước Otto đã làm trước đó, Nguyễn Kiến Định không thể chờ đợi thêm nữa, để một ông lão, một ông cụ yêu thương họ mạo hiểm đi chịu đựng những nỗi đau này, họ rốt cuộc.
đang làm cái gì!
“Ông ngoại làm những thứ này không phải là vì muốn anh tiếp nhận tập đoàn Otto một cách an toàn sao? Bây giờ anh đột nhiên qua đó, chen ngang nửa đường như Trần Giảo Kim khiến tất cả kế hoạch của ông ngoại đều bị phá vỡ. Anh có muốn nhìn thấy kết quả này không?”
Tư Mộ Hàn lúc này ước gì muốn đấm vào người trước mặt một cái, việc cấp bách nhất hiện tại chính là tìm người! Bọn họ nhất định phải tìm được cách đối phó với Abel, sau đó nửa đường ngăn chặn Abel, chờ cơ hội mang ông ngoại trở về.
“Để tôi yên lặng một chút, tôi sẽ không làm những chuyện như chạy trốn, Mộ Hàn, cậu đi ra ngoài trước để tôi bình tĩnh lại đã” Nguyễn Kiến Định hít sâu một hơi, giọng nói cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặt không biểu cảm, ngẩng đầu lên nói với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, gật đầu, đi ra quản khỏi phòng làm việc, mặt lạnh đứng ở cửa một hồi lâu.
Mãi cho đến khi Nguyễn Tri Hạ đi tìm, trên mặt anh mới thoáng hiện lên một nụ cười: “Sao lúc này em lại qua đây?” Nảm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng nhéo gò má nhỏ của cô, đặt lên đó một nụ hôn trìu mến rồi hỏi.
“Em đúng lúc muốn gặp anh, đi tới nhìn thì thấy anh cứ đứng mãi ở đây, anh của em bị sao vậy? Sao anh lại đứng trước cửa phòng anh ấy? Nguyễn Tri Hạ tò mò nhón chân lên, thò đầu ra nhìn xung quanh muốn hỏi thăm tin tức.
“Không có gì, chỉ là tạm thời nghĩ không thông một số chuyện, cứ để cho anh ấy bình tĩnh lại là được rồi, chúng ta về thôi”
Xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn đè đầu cô vào.
ngực mình, mặc kệ cô gái nhỏ nhe nanh múa vuốt cố gắng chạy trốn, anh cứng rắn nửa ôm nửa kéo mang người rời khỏi cửa phòng, thái độ khá cương quyết.