Tư Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn vệ sĩ ngoài cửa, nói: “Trở về.”
“Vâng.” Vệ sĩ trả lời rồi khởi động xe chuẩn bị đi về.
Lúc này, đột nhiên Tư Mộ Hàn lại nói: “Đợi một chút.”
Vệ sĩ lập tức dừng xe lại.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nhìn lén anh, nói ra hai chữ: “Xuống xe.”
“Anh bảo tôi xuống xe?” Nguyễn Tri Hạ hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái: “Lẽ nào còn có ai khác sao?”
Tim Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đập mạnh và loạn nhịp nên phản ứng cũng trở nên chậm hơn lúc thường.
Trong vài giây loạn nhịp ấy Tư Mộ Hàn đã mở cửa xe, thẳng tay đẩy cô xuống xe.
Động tác của Tư Mộ Hàn vô cùng thô lỗ, trong mắt là sự ghét bỏ như thể cô là rác rưởi không đáng để vào mắt vậy.
Nguyễn Tri Hạ bị đẩy xuống xe ngã ngồi trên mặt đất.
Cô ngồi trên đất ngơ ngác một lúc, chỉ đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe ở phía xa vang lên mới bừng tỉnh ngộ, đứng dậy đi đến bên đường ngồi xuống.
Mặc dù bị anh đẩy xuống xe có chút lúng túng nhưng ngược lại cô cũng không cảm thấy buồn.
Có lẽ nguyên nhân là cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ và cũng không có tình cảm trói buộc.
Nguyễn Tri Hạ sờ túi quần áo của mình, may mắn trước đó khi ra khỏi nhà cô đã cầm điện thoại theo.
Hôm nay Thời Dũng có gọi điện cho cô nên cô liền gọi thẳng cho anh.
“Cô Hạ.” Trong giọng nói Thời Dũng mang theo sự kinh ngạc.
“Trợ lý Thời, Tư Mộ Hàn… anh ấy xảy ra chuyện rồi.”
Nguyễn Tri Hạ kể lại chuyện vừa xảy ra cho Thời Dũng nghe.
Nghe xong, Thời Dũng nói: “Cô Hạ, bây giờ cô đang ở đâu, tôi qua đó đón cô trước.”
Trên người Nguyễn Tri Hạ không có tiền, Thời Dũng lại chủ động nói muốn qua đón nên cô cũng không khách sáo nữa, nói địa chỉ của mình cho Thời Dũng.
Thời Dũng rất nhanh đã đến rồi, có lẽ là đã chạy với tốc độ rất nhanh để tới đây.
Anh dừng xe trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ, lên xe đi.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ lên xe liền hỏi: “Trước kia Tư Mộ Hàn đã từng bị bệnh gì sao? Trước đó đã từng xảy ra vấn đề như này bao giờ chưa?”
“Không có.” Sắc mặt Thời Dũng nghiêm trọng: “Hôm nay chúng tôi mới biết cậu chủ mất trí nhớ là do bị chị gái đưa đi thôi miên nhằm phong tỏa kí ức. Tôi nghĩ tình hình hiện tại của cậu chủ có lẽ có liên quan tới thôi miên.”
“Thôi miên?” Từ này cũng không tính là hiếm gặp trong cuộc sống hàng ngày nhưng có thể phong tỏa kí ức thì Nguyễn Tri Hạ mới chỉ nghe lần đầu.
Thời Dũng cau mày nói: “Nếu như tình hình bây giờ của cậu chủ thật sự có liên quan đến thôi miên thì nhất định phải tìm ra nhà thôi miên đó trước.”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ ra Tư Hạ, sắc mặt liền thay đổi: “Vừa rồi anh ấy không nhận ra tôi, có khi nào cũng không nhận ra Tư Hạ không?”
Thời Dũng nghe xong không nói gì nhưng cũng tăng tốc độ xe chạy nhanh hơn.
Khi Nguyễn Tri Hạ và Thời Dũng về đến biệt thự thì trong đó đã loạn hết cả lên rồi.
Người làm và vệ sĩ đều đứng hết ngoài sân.
Nguyễn Tri Hạ đi đến hỏi một người làm trong đó: “Tư Mộ Hàn đâu?”
Người hầu nữ đó trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Cậu chủ ở bên trong, cậu ấy ra lệnh đuổi hết chúng tôi ra ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng Tư Hạ đâu, lại hỏi: “Tri Hạ đâu?”