Nhìn vẻ mặt không đáng tin của quản gia, rõ ràng cô mới là người có cơ hội trốn thoát thấp hơn, tại sao đến cuối cùng người gặp chuyện lại là người chạy nhanh hơn c? Điều này thật là vô lý: “Mộ Hàn đang ở đâu, tôi phải tìm anh Tỉnh Hòa và Minh Tú đã bị bắt đi, một đứa trẻ vừa mới chập chững tập đi, còn một cô gái chân ướt chân ráo mới bước chân đến còn chưa quen với cuộc sống ở đây, mà đột nhiên phải đối mặt với tình huống như thế này, chắc chẩn bây giờ trong lòng cô ấy rất sợ hãi, cô phải đích thân tìm hiểu rõ chuyện này.
“Ông chủ bây giờ chắc đang trên máy bay, lựa chọn tốt nhất của bà chủ bây giờ là ở nhà đợi”
Dù sao cũng là người ở bên cạnh gần như cả nửa đời với ông cụ Hoäc, cho nên cục diện như nào cũng nắm khá rõ, nếu Nguyễn Tri Hạ lại xảy ra chuyện gì, thì không cần nói nhiều, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn chắc chắn chết chắc, đến lúc đó thì mọi việc không còn dễ xử lý nữa.
Chính vì vậy mà ngay từ đầu Tư Mộ Hàn đã muốn phái người đưa cô đến cạnh công tước Otto, ở trước mặt ông cụ, Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ cố gảng kiềm chế được cảm xúc của mình, các vệ sĩ ở đó cũng được sàng lọc kỹ càng, chắc chẳn sẽ an toàn hơn nhiều so với ở trong biệt thự.
“Bọn họ đang ở đâu, tôi phải đi tìm họ!” Con gái mình cũng bị bắt, chị dâu mình cũng bị bắt, bây giờ không biết sống chết ra sao, thậm chí rất có thể đã bị thương, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải cùng đi tìm.
“Chủ tịch Nguyễn bây giờ có lẽ đang ở tập đoàn Otto giải quyết những chuyện khác, còn ông chủ đi đâu thì tạm thời chưa rõ” Có những chuyện không thể nào nói rõ được, quản gia bình tĩnh nói địa điểm hiện tại của Nguyễn Kiến Định, sau đó lùi sang một bên không nói thêm gì.
Vừa biết tin người ở đâu, Nguyễn Tri Hạ vốn định lên đường ngay.
lập tức nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Hướng Minh, cô lại từ từ ngồi xuống, sau khi uống một chút canh và ăn một chút đồ, cô mới nắm tay cậu bé vội vàng bước ra cửa Chiếc xe chạy rất nhanh, chỉ mất mười phút đã đến nơi, sản nghiệp.
hàng trăm năm của tập đoàn Otto, tòa cao ốc đến hiện tại ngày càng cao vút lên tận mây xanh, thời tiết hôm nay khá âm u nhiều mây, ngước nhìn lên thậm chí còn không thấy đỉnh tòa nhà, đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ tới đây.
Trước đây cô đã quen với việc đến công ty anh mình mà không gọi điện thoại báo trước, cứ thế xông lên.
Còn chưa kịp ấn thang máy, cô đã bị người ở quầy lễ tân chặn lại: “Chào cô, xin hỏi cô đến tìm người sao?”
Một người phụ nữ với gương mặt thanh tú, ăn mặc chỉnh tê dắt theo một đứa nhỏ đến, người ở quầy lễ tân cảm thấy có gì đó không ổn.
“Đúng vậy, tôi tới đây để tìm người, phiền cô tránh đường, tự tôi lên là được rồi” Mãi cho đến khi bị chặn lại, Nguyễn Tri Hạ mới nhớ ra đây không phải công ty của anh mình, và ở đây có lẽ không ai biết cô là ai.
“Xin hỏi cô đến tìm ai? Chúng tôi ở đây tìm giúp cô” Người ở quây lễ tân không dám cho người lạ tự ý lên, nếu như xảy ra chuyện gì, một nhân viên lễ tân quèn như cô ta làm sao gánh vác được trách nhiệm.
“Tôi đến tìm Nguyễn Kiến Định, các cô đừng hiểu lầm, tôi là em gái anh ấy tôi tìm Nguyễn Kiến Định có chuyện gấp, nếu các cô không tiện thì để tự tôi gọi điện thoại cho anh ấy” Nguyễn Tri Hạ không muốn làm khó mấy người này, miễn cưỡng nở một nụ cười, quay người sờ vào túi – không có gì! Cái túi thường ngày cô hay để điện thoại giờ trống trơn, có lẽ cô đã vội xuống xe mà để rơi điện thoại trên đó.
“Phiền cô thông báo với Nguyễn Kiến Định là có người tên Nguyễn Tri Hạ đến tìm anh ấy, chủ tịch của các cô sẽ biết”
Nguyễn Tri Hạ lúng túng quay lại, nói với người phụ nữ vừa nãy, rồi thở dài một tiếng, xuất hành bất thành, có vẻ hôm nay là một ngày không mấy suôn sẻ.
“Vậy mời cô qua phía sau ngồi đợi một chút, tôi gọi thông báo, có thể mất một chút thời gian”
Nhân viên lễ tân cũng có đôi chút gượng gạo, chỉ vào hàng ghế sô pha cách đó không xa, nở một nụ cười.