Anh ta khoác áo trắng , mái tóc đã được chải lại tỉ mỉ , hai tay đút vào túi trông vô cùng thảnh thơi và tao nhã.
“Đi lên lầu đi , đừng đến đây , nếu không tôi sẽ giết cô ta!” Người đàn ông trước mặt có vẻ gì đó rất quỷ dị khiến cô không khỏi cảm thấy sợ hãi. Sao Tư Mộ Hàn lại đắc tội với một người như thế cơ chứ? Theo lý mà nói , nếu Hải Phòng có một nhân vật thế này , không thể có chuyện cô không biết được.
Huống hồ người này còn quen biết với Trần Mộc Châu , anh ta còn có một người em gái bị hại chết…
“Muốn giết thì cứ giết đi , có liên quan gì tới tôi đâu.” Người đàn ông nhẹ giọng nói , nhưng lời nói của anh ta lại khiến Nguyễn Tri Hạ giật mình , cả người lập tức nổi da gà. Một người không quan tâm đến sống chết của người khác như vậy , sẽ thật lòng để bụng đến cái chết của em gái mình sao?
“Này , này , Vũ Nguyên Hải , nếu ngay từ đầu tôi không cứu mạng anh thì anh đã sớm chết cùng với cô em gái đoản mệnh của anh rồi. Bây giờ anh định thấy chết mà không cứu sao?” Trần Mộc Châu cảm thấy được lưỡi dao lạnh toát trên hông mình , cô ta nghiến răng nói với người đàn ông.
Ngay khi tên của người kia vừa được nói ra , Nguyễn Tri Hạ bỗng cau mày sửng sốt , là họ Vũ… Sau khi suy nghĩ một lát , cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta , hai bàn tay theo bản năng siết chặt lại. Nếu quả thật là người kia , cô sợ rằng lần này lành ít dữ nhiều.
“Khụ , khụ khụ… Nguyễn Tri Hạ , cô buông ra , buông ra một chút!” Vì cô quá kinh hoàng nên bàn tay đang bóp cổ Trần Mộc Châu vô tình siết quá chặt , cho đến khi bàn tay mơ hồ cảm thấy đau nhức , cô mới buông lỏng ra. Bàn tay đang cầm dao găm kia khe khẽ run lên.
“Cứu tôi? Trần Mộc Châu , cô thật sự cho rằng tôi không biết tại sao lúc đó em gái tôi lại chết ư?” Vũ Nguyên Hải vẫn đút hai tay trong túi quần , mí mắt anh ta hơi nhướng lên nhưng bờ lông mi dày vẫn che đi phân nửa con ngươi , khiến người khác không thể đoán ra được anh ta đang nghĩ cái gì.
“Tôi rất đáng tiếc về chuyện xảy ra với em gái của anh , nhưng anh nên hiểu rõ ai mới là thủ phạm. Nhà họ Trần vốn không can dự vào việc này.” Lực bóp trên cổ Trần Mộc Châu được nới lỏng hơn nhiều , cô ta khẽ quay đầu lại , vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát Nguyễn Tri Hạ.
Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách , cô ta phải tìm cơ hội để thoát khỏi sự khống chế của Nguyễn Tri Hạ càng sớm càng tốt. Sẽ mất một khoảng thời gian nữa để đưa Lê Quốc Nam đến đây. Có lẽ cô ta vẫn có thể nghĩ ra cách gì đó. Vết thương ở bên hông vẫn chưa cầm máu , Trần Mộc Châu khẽ run lên , đầu óc có chút choáng váng.
Cô ta hiểu rất rõ cảm giác này , bởi mất máu quá nhiều nên cả cơ thể dần trở nên lạnh toát , cổ họng khô khốc , vô cùng khó chịu.
“Không vấn đề gì , dù sao thì ở đây cũng đang có một cơ hội để tạ lỗi với em ấy. Tôi nghĩ em ấy sẽ tha thứ cho cô thôi. Dù gì thì tôi cũng là người anh trai mà em ấy yêu quý nhất.”
Vũ Nguyên Hải nhướng mày nhìn Trần Mộc Châu , sau đó anh ta đột nhiên thay đổi sắc mặt , bước vọt tới , một tay túm lấy bàn tay đang cầm dao găm của Nguyễn Tri Hạ , tay kia túm tóc cô , dễ dàng đè cô xuống đất.
Trần Mộc Châu thoát khỏi vòng tay của Nguyễn Tri Hạ , cô ta lảo đảo ngã phịch xuống đất , vội vã lấy tay bịt lấy hai vết thương bên hông lại , không ngừng thở hổn hển.
Sức lực của phụ nữ sao có thể đấu lại với đàn ông , Nguyễn Tri Hạ giãy dụa hai cái , con dao găm trong tay đã bị hất văng xuống đất , cả người cô bị anh ta đè ra , hai tay bị kéo về phía sau , anh ta dùng một chân đè lên , khóa chặt cô lại.
Sau khi chế ngự được Nguyễn Tri Hạ , Vũ Nguyên Hải không quên nhéo nhéo cái cổ trắng nõn của cô , sau đó liếc nhìn Trần Mộc Châu đang ngã trên mặt đất , Vũ Nguyên Hải đang định mở miệng thì một âm thanh vang lên chặn đứng những lời sắp nói của anh ta , sắc mặt anh ta chợt cứng đờ , rút chiếc di động đang kêu vang trong túi ra nghe.
Hai tay Nguyễn Tri Hạ bị anh ta đè dưới chân , cô không thể nghe rõ anh ta đang nói gì , chỉ nghe thấy loáng thoáng hai chữ “Phải đi”. Trong đôi mắt u ám của cô lóe lên một tia sáng , chỉ cần cái người họ Vũ này rời đi thì nhất định cô sẽ có hy vọng.
“Ba ngày nữa tôi sẽ trở lại. Trong thời gian đó hãy giúp tôi chăm sóc cô gái này cho tốt , cẩn thận đừng làm cô ấy bị thương , nếu không tôi sẽ phát điên lên đấy.” Vũ Nguyên Hải cúp điện thoại , anh ta thở dài , cúi xuống híp mắt nhìn Trần Mộc Châu.
Trần Mộc Châu đau đến mức không nói nên lời , nước mắt lưng tròng , cô ta nghiến răng nghiến lợi , cố gắng gật đầu. Sau đó cô ta gọi tên vệ sĩ tuy có tướng tá rất to lớn nhưng vô dụng đang đứng bên cạnh đến giúp cô ta đứng dậy.