Buổi sáng khi Thẩm Lệ ra ngoài đã gọi đồ ăn sáng để trên bàn, cô còn để lại một tờ giấy note bảo anh tỉnh dậy thì cho vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Sáng nay có một hoạt động công ích, cần Thẩm Lệ tham gia cho nên từ sáng sớm cô đã phải đi.
Bận rộn tới hai ba giờ chiều, về tới nhà đã là lúc hoàng hôn.
Vừa mở cửa đã cảm thấy căn phòng yên tĩnh.
“Cố Tri Dân?”
Thẩm Lệ khoá cửa lại rồi đi vào phòng, gọi tên Cố Tri Dân.
Không có tiếng đáp lại.
Khi cô thay giày đi vào thì phát hiện đồ ăn sáng trên bàn vẫn ở yên đó chưa hề động vào.
Không phải chứ!
Nếu Cố Tri Dân tỉnh lại thì chắc chắn sẽ nhìn thấy đồ ăn sáng, chắc chắn cũng có thể đoán được là cô mua cho anh, dù có việc gấp ra ngoài thì cũng sẽ ăn đồ cô mua cho rồi mới đi.
Thẩm Lệ đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa ra, phát hiện trên giường có một ngọn núi ngỏ đang nhô lên.
Thẩm Lệ sững sờ sau đó thở dài bất đắc dĩ, thì ra là vẫn chưa tỉnh.
Cô ngồi xuống mép giường, đang nghĩ có nên gọi anh không thì Cố Tri Dân đã tự kéo chăn xuống, vẻ mặt mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Lệ hỏi anh.
Cố Tri Dân nhìn Thẩm Lệ vài giây rồi bỗng đưa tay dụi mạnh mắt mình: “Chưa tỉnh, vẫn đang nằm mơ.”
Nếu không phải mơ thì sao anh vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Thẩm Lệ?
Thẩm Lệ nghe giọng điệu của anh thì cảm giác bình thường không ít.
Lần này hẳn là đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không chút khách sáo vén chăn ra, khi Cố Tri Dân còn đang mang vẻ mặt ngơ ngác thì chỉ vào phòng tắm: “Lập tức đi tắm rửa sạch sẽ rồi ra đây, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Hai chữ “nói chuyện” được cô nhấn mạnh.
Thẩm Lệ nói xong thì đi ra.
Cố Tri Dân day day huyệt thái dương, hôm qua anh đã làm gì?
Phụ nữ ít nhiều sẽ có chút bệnh khó khăn trong việc lựa chọn.
Thẩm Lệ ra khỏi phòng ngủ rồi nửa dựa vào sofa gọi đồ ăn ngoài.
Chỉ là cô chọn mãi cũng không nghĩ ra nên gọi món gì.
Cứ xoắn xuýt mãi cho tới khi Cố Tri Dân tắm rửa, mặc quần áo xong đi ra.
Cố Tri Dân tắm xong đã tỉnh táo không ít, nhớ mang máng tối qua mình uống rượu với Giang Dạ Bạch, uống cho tới khi cậu nhóc gục xuống.