Có lẽ, người đã huỷ hoại cả cuộc đời anh, vốn không phải là Tạ Sinh.
Lưu Chiến Hằng giống như là vừa phải chịu một đả kích rất kinh khủng, huyết sắc trên mặt anh như biến mất, thần sắc cũng không còn một chút nào nữa. ngôn tình hoàn
Từ trước đến giờ anh đều đang lừa mình dối người sao?
Ánh sáng trong mắt anh từng chút từng chút một bị xóa nhòa, cuối cùng, chìm vào cõi chết.
Tư Mộ Hàn nhìn anh, đáy mắt anh cũng không có lấy một chút ấm áp nào, trên khuôn mặt anh tuấn chợt nở lên một nụ cười mãn nguyện.
Loại người như Lưu Chiến Hằng, chủ nghĩa cá nhân của anh ta rất mạnh mẽ, cho dù bạn có hạ gục anh ta một ngàn lần, nói một vạn câu đạo lý thì chỉ cần anh ta còn nhận định là mình đúng, thì anh ta vẫn còn có thể leo lên được.
Nhưng mà, chỉ cần bạn chém vào tim anh ta, khiến cho anh ta nghi ngờ và phủ định chính mình từ nơi đáy lòng thì anh ta sẽ gục ngã hoàn toàn mà thôi.
Lưu Chiến Hằng vốn cũng được sống trong một gia đình hạnh phúc và hoà thuận, cũng bởi vì vụ bắt cóc đó nên mới bị liên luỵ, Lưu Chiến Hằng trách Tư Mộ Hàn, đó cũng là điều hợp lý.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không hề có liên can đến mấy chuyện này.
Trước đây sở dĩ Lưu Chiến Hằng từng khăng khăng đòi cướp Nguyễn Tri Hạ đi chẳng qua chỉ là một lý do và cái cớ để anh lừa mình dối người mà thôi.
Tuy bây giờ anh đã cắt đứt cái tâm tư này, nhưng cũng khó tránh lại sinh ra những suy nghĩ khác.
Chỉ cần anh nghi ngờ bản thân mình, lật đổ mình một cách nghiêm túc, anh mới có thể giải thoát ra khỏi sự cố chấp với Nguyễn Tri Hạ, mới có thể khiến anh không còn ôm thứ tình cảm đặc biệt với Nguyễn Tri Hạ nữa.
Cái phản ứng của Lưu Chiến Hằng bây giờ thật sự khiến Tư Mộ Hàn rất hài lòng.
Tư Mộ Hàn đưa cổ tay lên xem đồng hồ, lúc nãy Nguyễn Tri Hạ gọi điện đến, nói buổi trưa muốn cùng nhau ăn cơm.
Anh phải về để xử lý xong công việc buổi sáng đã, chứ nếu không anh mà đi ăn với Nguyễn Tri Hạ thì những công việc buổi sáng sẽ phải đùn đẩy xuống buổi chiều, vậy thì buổi tối anh sẽ phải về nhà muộn rồi.
Thật là muốn bán cái Tập đoàn Tư thị đó đi quá.
Nhưng tạm thời không thể thoát khỏi nó được, vì đâu ai có thể thu dọn mớ hỗn độn lớn như vậy của Tư thị chứ.
Tư Mộ Hàn hạ tay xuống, anh thở dài có chút phiền lòng, nhưng lúc anh quay đầu lại nhìn Lưu Chiến Hằng thì ngữ khí lại trở nên có chút hào phóng: “Sau này nếu như có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi.”
Lưu Chiến Hằng chỉ lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn một cái.
Cho dù anh có chết cũng sẽ không bao giờ đi cầu xin Tư Mộ Hàn.
Đương nhiên Tư Mộ Hàn cũng biết điều này, anh cố ý nói như vậy là để làm Lưu Chiến Hằng tức chết đó.
Nhưng mà nếu như Lưu Chiến Hằng thật sự có thể hạ mình cầu xin anh, chỉ cần chuyện đó nằm trong nguyên tắc anh vẫn sẽ giúp.
Tư Mộ Hàn không nói gì nữa, mà quay người rời khỏi với Thời Dũng.