“Còn phải chờ thêm thời gian khoảng hai tuần nữa, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ chịu trách nhiệm chính trong việc điều chỉnh nhân viên ở địa điểm tố chức hôn lễ, ngay cả những nhân viên làm thời vụ cũng phải được điều tra kỹ lưỡng, tạm thời người của chúng ta chưa tìm ra được một thân phận hoàn hảo để có thể vào trong…” Càng nói âm thanh của Vương Hành ngày càng nhỏ, cuối cùng khi anh ta cúi đầu xuống thì hầu như không còn nghe được âm thanh nào phát ra nữa.
“Thời gian hai tuần, tôi chỉ cần chuẩn bị một chút là đã có thể trực tiếp tham gia hôn lễ, việc cần chuẩn bị tôi cũng đã chuẩn bị kỹ càng, tôi còn cần các anh đi dò xét cái gì chứ!”
Vương Hành nuốt một ngụm nước miếng, chuyện như vậy nhưng từ đầu đến cuối anh ta không hề đến địa điểm tổ chức hôn lễ nên cũng không rõ lý do vì sao, chẳng qua là anh ta nghe thông tin từ những người cấp dưới. Tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận nhưng anh ta không dám biểu hiện lên trên mặt, chỉ có thể cúi đầu ngày càng thấp hơn, giọng nói run rẩy trả lời: “Tôi sẽ đi hối thúc bọn họ nhanh chóng.
à này, cậu chủ, xin ngài hãy cho bọn họ Nói tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến anh ta, nếu có thể trốn tránh trách nhiệm, Vương Hành đương nhiên sẽ không muốn gánh chuyện này lên vai anh ta, nhưng mà đến cuối cùng nếu chuyện này không thể giải quyết, anh ta đương nhiên sẽ có các biện pháp để lấy thông tin từ những người khác!
“Thời gian chậm nhất là năm ngày, nhất định tôi phải biết được.
Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ hai người họ đang làm cái gì, còn có địa điểm cuối cùng để tổ chức hôn lễ, bao gồm cả cô dâu và những người thân thích sẽ đến dự hôn lễ, toàn bộ phải được điều tra kỹ càng!”
Sau khi nói xong, Abel sờ sờ tay cầm xe lăn, môi mím lại, hơi nhíu mày giống như là đang nghĩ đến chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra, biểu hiện trên gương mặt như nhận thấy có chuyện gì không đúng lắm, nhưng mà cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là giơ tay phất phất về hướng Vương Hành.
Có thể lùi lại thời gian báo cáo tin tức, đương nhiên Vương Hành không có lý do gì để cự tuyệt, anh ta nhanh chóng cúi đầu lui ra ngoài!
Thời gian năm ngày có hơi gấp gáp, anh ta không biết những người kia có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, vì vậy mà người của Bình Chánh phải nhanh chóng tìm ra, hơn nữa trong thời gian ngắn nếu muốn tìm được mà không có chút manh mối nào thì không phải là chuyện dễ dàng, thành quả này không thể để cho người khác cướp mất được!
Chờ sau khi cửa phòng đóng, trong phòng chỉ còn lại một mình Abel, ông ta mới chậm rãi từ trên xe lăn đứng lên, vịn cầu thang đi lên trên lầu, đi tới phòng làm việc, ngồi ở trước bàn, từ trong ngăn kéo phía dưới cẩn thận kéo ra, lấy ra một vài bức ảnh và một Hàn bì đã được.
mở ra bên cạnh còn có một vài tờ giấy viết thư và một vài tấm bưu thiếp!
Bên trong Hàn thư ngoại trừ có mấy tờ giấy viết tay còn có.
vài tấm hình!
Mấy ngày trước ông ta nhận được thứ này do chính tay Yaren đưa cho, trong hình là nụ cười rạng rỡ của một người phụ nữ, ông ta không nhớ rõ bản thân mình đã từng thấy ở đâu, nhưng luôn có cảm giác rất quen thuộc, mặt sau là hai tấm ảnh, một là của một đứa bé đang cười †oe toét chỉ nhìn thấy nướu hồng hào, răng còn chưa mọc, còn lại là tấm ảnh của một cậu thiếu niên, môi mím lại vẻ mặt trông rất lạnh lùng!
Một dáng vẻ cho thấy không nên đụng vào, có thể nhìn thấy, thời điểm chụp tấm ảnh này cậu ta đang rất sốt ruột!
Quả thực khi xem tới đây, Abel vẫn đang còn rất bình tĩnh, nhưng sau khi lấy tờ giấy viết thư bên trong ra xem, ông ta cảm thấy có hơi bối rối, theo như trong tờ giấy này nói thì hai người trong hình là người phụ nữ và con của ông ta…
Mặc dù tuổi không còn trẻ nữa, nhưng ngoại trừ lúc mười mấy tuổi đã từng chạm vào người phụ nữ bên ngoài của ông chủ, ấn tượng trong đầu ông ta là chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào.
khác, đứa trẻ này từ đâu đến, nhưng điều khiến ông ta cảm thấy kỳ lạ chính là, thực sự người phụ nữ này vô cùng quen thuộc với ông ta!