Cửa phòng làm việc đóng chặt, nhìn không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Nguyễn Tri Hạ cho xe lăn đến cửa phòng, rồi nhẹ nhàng đưa tai nghe động tĩnh bên trong, cô liền nghe được tiếng bùm từ bên trong vang lên.
Nguyễn Tri Hạ giật mình, cô đưa tay xoay tay cầm của cửa, đồng thời đẩy cửa ra.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là mớ hỗn độn.
Đập vào mắt cô là cảnh tượng Tạ Ngọc Nam bị Tư Mộ Hàn nắm cổ áo và khống chế nằm trên sàn.
“Các anh…” Nguyễn Tri Hạ chỉ vào hai người nói: “Sao đột nhiên hai anh đánh nhau vậy?”
Cảnh tượng trong phòng hỗn độn lộn xộn, nhìn giống như hai người đã vật nhau được lúc.
Nhưng nhìn vào kết quả rất rõ ràng là Tạ Ngọc Nam có phần thảm hại hơn.
Ngay cả đến Cố Tri Dân biết võ mà còn đánh không lại Tư Mộ Hàn, thì nói gì Tạ Ngọc Nam vốn chỉ biết ăn chơi ngủ nghỉ và không bao giờ đụng đến chuyện tập thao.
Tạ Ngọc Nam đưa mặt qua bên rồi nhổ ra bọt máu, anh nhướng cổ lên nói với Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, em đừng qua đây, chuyện đàn ông tụi tôi để tụi tôi giải quyết, em đừng xen vào.”
“Tôi đâu có ý định xen vào đâu.” Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt bình thản nói, đồng thời đẩy cửa ra lớn hơn.
Sau khi cô vào trong, cô chỉ im lặng ngồi quan sát, dáng vẻ giống như quan sát trận chiến của hai người đàn ông.
Tạ Ngọc Nam vẫn bị Tư Mộ Hàn khống chế nằm bẹp trên sàn, anh cố gắng vùng vẫy nhưng ngay cả đến nhúc nhích còn không nhúc nhích được chứ đừng nói chi đến việc đứng dậy.
Anh thở dài rồi xoay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Kêu em đừng xen vào thì em cũng thật tình ngồi đó xem thôi chứ không xen vào hả em!”
Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nói: “Anh yên tâm đi, Tư Mộ Hàn rất biết chừng mực, anh ta biết nương chừng cho anh mà.”
Nghe xong cả người Tạ Ngọc Nam liền cứng đơ: “Em… anh…”
Tư Mộ Hàn sau khi thả Tạ Ngọc Nam ra, anh đứng dậy đi đến chỗ của Nguyễn Tri Hạ.
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ tự thay đồ, nên cổ áo bị lệch chút.
Tư Mộ Hàn đi tới chỉnh lại cổ áo cho cô rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta xuống lầu ăn đồ.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Nam vẫn đang nằm trên sàn.
Tư Mộ Hàn phát giác ra tầm nhìn của cô, nên liền nhích người qua bên, vừa đủ che tầm nhìn của cô.
Thấy vậy Nguyễn Tri Hạ cũng thôi không nhìn nữa, cô nhìn Tư Mộ Hàn gật đầu: “Dạ.”
Sau đó Tư Mộ Hàn đẩy Nguyễn Tri Hạ ra ngoài.
Tạ Ngọc Nam vẫn nằm trên sàn nhà ngửa đầu nhìn theo bóng dáng của hai người rời đi, bất giác anh chửi câu khó nghe trong lòng.
*
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng đến phòng ăn.
Tư Mộ Hàn đã cho người giúp việc đem phần ăn sáng lên.
“Em ăn trước chút ít, chút nữa giờ trưa mình ăn món khác.” Tư Mộ Hàn đưa đĩa đồ ăn đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Trước đó cũng vừa đánh nhau với Tạ Ngọc Nam nên quần áo của Tư Mộ Hàn có chút xộc xệch và hơi dơ.
Sắc mặt của anh cũng đã dịu hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy thìa rồi nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh đi thay quần áo trên người trước đi rồi xuống ăn.”
Tư Mộ Hàn cúi xuống nhìn lại bộ dạng của mình, xong anh gật đầu và nói: “Anh sẽ thay nhanh và xuống với em.”
Tư Mộ Hàn vừa mới rời đi, thì giây sau đó Tạ Ngọc Nam đã xuất hiện.
Nguyễn Tri Hạ có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”