Là một gian nhà ngói xây bằng gạch xanh, cực kỳ đơn sơ nhưng lúc này đối với bọn họ mà nói đó chính là nơi nghỉ ngơi tuyệt vời.
Cửa phòng đang mở.
Tư Mộ Hàn cõng Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa thì nhìn thấy một ống chú hơn năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế, cầm một con cá trêu chọc con mèo.
Ống chú nghe thấy động tĩnh vội ngẩng đầu nhìn lên, híp mắt hỏi: “Hai người cần gì?”
“Chúng tôi gặp phải núi lở, đến đây xin tá túc.” Tư Mộ Hàn nói rất đơn giản.
Nhưng ống chú nghe không hiểu tiếng phổ thông lắm, chỉ có thể nói tiếng địa phương.
Tư Mộ Hàn trao đổi với ống chú thất bại.
Nhưng cũng may ống chú có lòng tốt, thấy anh và Nguyễn Tri Hạ chật vật như vậy, cũng đại khái đoán được bọn họ gặp phải chuyện gì, thế là cho bọn họ vào.
Tuy nhà ở của ống chú rất đơn sơ, nhưng trong nhà rất sạch sẽ.
Ống chú dẫn anh tới phòng bếp, chỉ vào vại nước và nồi sắt lớn, ra ý rằng bọn họ nếu bọn họ muốn tắm rửa thì phải đun nước.
Nấu một thùng nước nóng cho bọn họ xong, ống chú lại đi tìm hai bộ quần áo của mình đưa cho Tư Mộ Hàn, sau đó trở lại căn phòng trước đó tiếp tục chơi đùa với con mèo.
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn hướng ống chú rời đi, để Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế xong, anh vỗ mặt cô nói: “Nguyễn Tri Hạ, tỉnh lại đi.”
Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng mở mắt ra, thấy người trước mắt là Tư Mộ Hàn cô chỉ nói một câu: “Em buồn ngủ quá.”
Sau đó nhắm hai mắt lại, an tâm ngủ thiếp đi.
Cô cứ yên tâm anh như vậy sao?
Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi, uy hiếp cô nói: “Nguyễn Tri Hạ, tốt nhất em hãy mở mắt ra tự tắm rửa cho mình, nếu không tôi sẽ trực tiếp vứt em lại đây.”
Bị anh uy hiếp như vậy Nguyễn Tri Hạ mới miễn cưỡng mở mắt ra: “Anh sẽ không vứt em đâu… Em buồn ngủ quá… Anh tắm giúp em…”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn thay đổi liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Bộ dáng này của Nguyễn Tri Hạ nếu không tắm rửa, nghĩ cách hạ sốt thì đúng là cô sẽ sốt đến hỏng đầu.
Cho đến bây giờ trong trí nhớ của Tư Mộ Hàn cũng chưa từng có chuyện anh hầu hạ phụ nữ tắm rửa.
Thế nhưng anh vẫn đưa tay cởi bỏ quần áo của Nguyễn Tri Hạ, lúc giúp cô tắm rửa, động tác vừa trôi chảy lại thành thạo, phảng phất trước đây anh đã từng làm chuyện như vậy…
Tư Mộ Hàn hơi dừng lại.
Người phụ nữ này có sức hấp dẫn gì lại khiến cho anh trước đây làm chuyện như thế này cho cô?
Theo lớp bùn trên người từ từ trôi đi, từng tấc da trắng nõn trên người cô cũng dần dần lộ ra.
Làn da của cô rất trắng, trắng đến có phần chói mắt.
Tư Mộ Hàn cảm thấy khí nóng xông lên người, anh cau mày nhắm mắt lại không nhìn cô nữa, nhưng cảm xúc trên tay lại đặc biệt rõ ràng.
Đối với một người phụ nữ bị sốt thành ra dạng này vậy mà anh lại nổi lên phản ứng!
Tư Mộ Hàn cắn răng giúp cô tắm xong, liếc mắt nhìn ống chú giúp bọn họ lấy quần áo, anh lặng lẽ cởi áo khoác xuống, sau đó cởi áo sơ mi của mình xuống khoác lên người Nguyễn Tri Hạ.
Đoạn đường này cũng không có mưa gió gì, áo khoác của anh đều là bùn, nhưng áo sơ mi vẫn xem như sạch sẽ.
Anh ôm Nguyễn Tri Hạ vào phòng, sau đó vội vàng ra ngoài giội nước lạnh, lại giặt đồ của Nguyễn Tri Hạ đem vào phòng phơi lên.
Anh không biết dùng tay giặt đồ, nhưng giũ bùn trên quần áo vẫn có thể làm được.
Căn phòng ống chú sắp xếp cho bọn họ là ở lầu hai, ống chú nói chân của mình không tiện nên ở lầu một.
Tư Mộ Hàn để Nguyễn Tri Hạ trong phòng, lúc đi ra ngoài ở ngay chỗ cầu thang anh nhìn thấy ống chú đang cầm tay vịn leo lên cầu thang.