Cô hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình, ôm Tư Hạ đứng lên.
Vô ý quay đầu lại đã nhìn thấy Mặc Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm vào hai người cô.
“Tư Ớt xanh.” Tư Hạ vừa nhìn thấy Mặc Mộ Hàn, liền giờ hai cái tay mũm mĩm ra muốn được ôm một cái.
Mặc Mộ Hàn nhớ tới lúc nãy, Tư Hạ chạy đến trước mặt, vùi đầu vào ngực Nguyễn Tri Hạ ôm, sắc mặt lập tức tối sầm, quay đầu đi vào trong.
Tư Hạ…, vẻ mặt nghi hoặc, hơi nhướn mày, khẽ quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Là đang tức giận sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng nhíu mày kia của cô bé làm cho bật cười: “Bố con không tức giận, đây là đang ghen tị.”
Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ đứng ở sau lưng Mặc Mộ Hàn, không chú ý đến bộ dạng kia của Mặc Mộ Hàn, chẳng qua bây giờ đối mặt mới nhìn thấy thôi.
Tư Hạ quyệt mũi, bộ mặt ghét bỏ: “Vì sao lại ghen tị?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu nói: “Đúng vậy, do sản sinh một lượng axit axetic nha.”
Cô một bên nói chuyện với Tư Hạ, một bên ôm cô bé đi vào trong.
Tư Hạ là một cô bé rất hoạt bát, một khi đã nói chuyện là không thể dừng được.
Nguyễn Tri Hạ kiên nhẫn nghe, phát hiện có kỹ năng ngôn ngữ mạnh và vốn từ vựng lớn.
Lúc này, có một người giúp việc đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, cẩn thận nói: “Cô Hạ, cậu chủ bảo tôi đưa cô đi về phòng.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Người giúp việc đưa Nguyễn Tri Hạ đi lên tầng hai, đẩy cửa của một gian phòng ra, sau đó làm một tư thế: “Chính là chỗ này mời cô.”
Nguyễn Tri Hạ đứng ở bên ngoài cửa, nhìn thoáng qua một cái, vẻ mặt hơi quái lạ: ” Đây là phòng của tôi?”
Người giúp việc mỉm cười, nói: “Đúng vậy, cô nhìn qua một lần, nếu còn gì thiếu có thể bảo cho chúng tôi để chúng tôi đi chuẩn bị.”
Người giúp việc nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Tri Hạ bế theo Tư Hạ đi vào trong.
Căn phòng rất lớn, có cửa sổ sát đất, có sân thượng, còn có một căn phòng nhỏ để đựng quần áo.
Nguyễn Tri Hạ chỉ liếc nhìn xung quanh và ngồi xuống giường.
Tư Hạ cởi giày, trèo lên giường và ngồi cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Trước kia Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Hạ liền cảm thấy đáng yêu không chịu được, huống chi bây giờ cô biết Tư Hạ là con gái của cô, càng thấy thế nào cũng vô cùng đáng yêu.
Nguyễn Tri Hạ sờ đầu bé, cúi đầu hôn một cái ở trên mặt của bé.
Tư Hạ mở to hai mắt, cũng đứng dậy hôn một cái ở trên mặt Nguyễn Tri Hạ.
Cô bé hôn trả lại liền cười “Khanh khách”, đại khái là thấy chơi rất vui.
Nguyễn Tri Hạ lại hôn bé một chút, Tư Hạ liền bò trên thân thể cô.
Hai người lăn tròn ở trên giường, Tư Hạ bị Nguyễn Tri Hạ chọc cười “Khanh khách” không ngừng.
Đợi đến khi Tư Hạ chơi mệt mỏi, Nguyễn Tri Hạ liền nắm tay nhỏ của bé nằm ở một bên.
Cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, liền thấy Tư Mộ Hàn không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy, kéo Tư Hạ đến, nói một cách nồng nhiệt: “Ba đến đây.”
“Ba!”
Tư Hạ hưng phấn gọi anh một tiếng, liền lưu loát xoay người xuống giường, chạy tới ôm lấy chân Tư Mộ Hàn.