“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì? Tra rõ chưa?” Anh và Nguyễn Kiến Định vừa đi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện. Đám người nhà họ Lê kia làm gì thế chứ, chẳng được tích sự gì cả.
Tư Mộ Hàn không kiềm chế được mà mắng thầm hai câu rồi nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn đang tìm hiểu, nhưng hình như là có liên quan tới ông cụ Quý.’ Khi vừa nghe được tin này thì Lâm Tiến Quân cũng không quan tâm chuyện khác nữa mà vội vàng chạy tới đây ngay. Vẫn còn đang điều tra chuyện tiếp theo, chắc chẳng bao lâu tính lại được.
“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì? Tra rõ chưa?” Anh và Nguyễn Kiến Định vừa đi chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện. Đám người nhà họ Lê kia làm gì thế chứ, chẳng được tích sự gì cả.
Tư Mộ Hàn không kiềm chế được mà mắng thầm hai câu rồi nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn đang tìm hiểu, nhưng hình như là có liên quan tới ông cụ Quý.’ Khi vừa nghe được tin này thì Lâm Tiến Quân cũng không quan tâm chuyện khác nữa mà vội vàng chạy tới đây ngay. Vẫn còn đang điều tra chuyện tiếp theo, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền tới. Lâm Tiến Quân có chút thấp thỏm, anh ta đứng một chỗ mà không ngừng chảy mồ hôi.
Chu Thanh thấy Lâm Tiến Quân không nói nữa thì mới ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu đứng trước mặt Nguyễn Kiến Định mà báo cáo: “Chủ tịch, đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Ông cụ Quý hộc máu, bây giờ còn đang cấp cứu, nghe nói là nói chuyện với Trần Hiên một lúc. Chờ Trần Hiền đi thì bọn họ vừa vào phòng đã phát hiện ông cụ nằm trên mặt đất hôn mê từ lâu rồi. Trên mặt bàn và mặt đất cũng có không ít máu, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu”
“Vậy bây giờ chúng ta đi xem một chút đi. Anh Nam vừa xảy ra chuyện thì ông nội Quý lại nhập viện rồi, chắc chắn dì Loan đang rất bận. Tư Mộ Hàn chúng ta đi giúp gì ấy một chút đi” Xảy ra chuyện như thế thì chẳng có ai có thể bình tĩnh và tiếp nhận sự thật trong một thời gian ngắn được. Đi giúp đỡ chỉ là thứ yếu mà thôi, Nguyễn Tri Hạ muốn thăm Kiều Loan, không thể để cho dì ấy xảy ra chuyện nữa.
“Cô chủ yên tâm, bây giờ bà Loan không bận, trước đó có tin từ bệnh viện truyền tới. Ba ông chủ nhà họ Lê cãi nhau vì tranh giành tài sản trước cửa phòng cấp cứu. Bây giờ chỉ còn mỗi bà Loan ở đó mà thôi, những người khác đều về cả rồi.” Chu Thanh quay người nói với Nguyễn Tri Hạ.
“Cãi nhau trước phòng cấp cứu ư?
Tư Mộ Hàn, chúng ta đi xem một chút đi, em nghĩ ngờ người nhà họ Trần muốn hại ông cụ. Trần Hiền mới nói chuyện với ông cụ Quý thôi mà ông ấy đã hộc máu hôn mê rồi. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhà họ Trần.
“Tri Hạ, em không nên sốt ruột, chỉ sợ là bây giờ dì Loan của em không muốn nhìn thấy chúng ta. Nếu không thì chúng ta làm như thế này trước…
Tư Mộ Hàn ghé vào tai Nguyễn Tri Hạ nói nhỏ mấy câu rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô, hai mắt anh như phát sáng: “Thế nào, có phải đây là phương pháp tốt đúng không!”
“Hình như cũng không tệ lắm, nhưng mà làm thế có được không đó?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Mộ Hàn với vẻ nghi ngờ, cô nhíu mày lại, trong lòng còn có chút bồn chồn. Sau khi cô hỏi Tư Mộ Hàn nhiều lần để xác nhận thì mới đứng dậy cầm lấy tay của Nguyễn Hướng Minh.
“Anh, em dẫn Hướng Minh đi thăm dì Loan một chút. Không cần chờ em ăn tối đâu” Nguyễn Tri Hạ phất tay, cô suy nghĩ về những lời Tư Mộ Hàn vừa nói một lần nữa rồi dùng hai tay vỗ mặt mình để mình trông vui vẻ hơn một chút.
“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Mặc dù Nguyễn Hướng Minh rất tin tưởng mẹ mình nhưng đột nhiên lại bị dắt đi, đã thế mẹ cậu còn chẳng nói gì nên khiến cho lòng tò mò của cậu trồi lên.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ rồi hỏi.
“Hướng Minh nhìn chằm chằm mẹ làm gì thế, chẳng lẽ…” Nguyễn Tri Hạ ôm Nguyễn Hướng Minh ngồi vào trong xe rồi nghiêng đầu nhìn cậu bé với nụ cười tươi tắn. Cũng không biết đã bao lâu rôi cô chưa từng nói chuyện với cậu bé vui vẻ như thế. Dường như là từ lúc về nước thì thời gian hai mẹ con ở bên nhau cũng đang giảm xuống.