Tư Hạ ăn cơm no rồi, đang ngồi tê liệt ở trên ghế, dáng vẻ như đang suy nghĩ viển vông vậy.
Nguyễn Tri Hạ gọi cô bé một tiếng: “Tri Hạ?”
Tư Hạ không nhúc nhích: “Vâng.”
Nguyễn Tri Hạ đi tới ngồi xuống phía đối diện cô bé, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Ba của con nói, ngày mai con có thể đi với mẹ ra ngoài chơi!”
“Đi ra ngoài chơi ạ?” Tư Hạ giống như lập tức sống lại, đôi mắt cũng sáng lên: “Con sắp được đi ra ngoài chơi rồi!”
Khi Tư Hạ ở nhà cổ, bình thường Tư Mộ Hàn cũng phải đi làm, phạm vi hoạt động của cô bé cũng chỉ là ở trong nhà cổ, cô bé cũng muốn đi ra ngoài chơi.
Cho nên, lần trước Tô Miên mới có khả năng dễ dàng lừa cô bé ra ngoài như vậy.
Nguyễn Tri Hạ xoa đầu cô bé: “Ngày mai mẹ lại dẫn con ra ngoài chơi!”
…
Buổi chiều hôm sau, đến lúc xuất phát, Nguyễn Tri Hạ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thời Dũng đứng chờ sẵn ở trước xe từ lâu.
Tối qua Tư Mộ Hàn nói khi các cô ra ngoài sẽ có người tới đưa các cô đi.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cho rằng sẽ là tài xế, vệ sĩ gì đó, cô không ngờ Tư Mộ Hàn tự nhiên lại phái Thời Dũng tới đưa các cô đi.
Thời Dũng nhìn thấy cô dắt tay Tư Hạ đi ra liền mỉm cười gọi một tiếng: “Cô Hạ.”
Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Tư Hạ, mỉm cười kêu lên: “Tri Hạ.”
Tư Hạ còn nhớ rõ Thời Dũng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Thời Dũng.”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ sẽ là Thời Dũng nên hỏi thẳng: “Trợ lý đặc biệt Thời, sao lại là anh?”
“Có thể bởi vì cậu chủ tương đối tin tưởng tôi hơn.” Thời Dũng thoáng mỉm cười, thoạt nhìn lại vô cùng trầm ổn.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại, dù sao cô muốn dẫn Tư Hạ ra khỏi cửa, Tư Mộ Hàn đương nhiên phải phái một người yên tâm để đưa các cô rồi.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền anh.”
Thời Dũng nhíu mày rồi cười, cung kính kéo cửa xe ra.
Nguyễn Tri Hạ bế Tư Hạ lên xe.
…
Nơi Thẩm Lệ hẹn Nguyễn Tri Hạ gặp mặt vẫn là ở Kim Hải.
Sau khi suy nghĩ kỹ các phương diện, cô ấy vẫn thấy hẹn gặp mặt ở Kim Hải thì an toàn hơn.
Thời Dũng đưa các cô đến Kim Hải liền rời đi, trở lại Tư thị tìm Tư Mộ Hàn để báo cao.
Bởi vì Tư Mộ Hàn làm rõ nguyên nhân chuyện Tư Hạ sinh ra, mấy ngày nay Tư Cẩm Vân không ít lần đi tìm Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng đẩy cửa văn phòng của tổng Giám đốc ra, lại nghe thấy giọng nói chói tai của Tư Cẩm Vân: “Hợp đồng này là do tôi ký, sao vậy? Cậu đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới có quyền quyết định? Tư thị này cũng có một nửa là của tôi đấy!”
Sau đó, Thời Dũng lại nghe được giọng Tư Mộ Hàn gọi điện thoại nội bộ cho thư ký nói: “Vào mời Phó tổng Giám đốc Tư đi ra ngoài.”
“Đình Kiêu, cậu đừng quá đáng quá!”
Tư Cẩm Vân tức giận đến mức ném thẳng tập tài liệu trong tay xuống đất, không đợi thư ký của Tư Mộ Hàn bước vào đuổi người đã nổi giận đi ra ngoài.
Thời Dũng lùi đến cạnh cửa và hơi cúi đầu, để cho Tư Cẩm Vân đi ra ngoài trước.
Tư Cẩm Vân chú ý thấy Thời Dũng đứng ở bên cửa thì cười lạnh một tiếng, khẽ hừ một tiếng: “Chó săn!”
Sau đó cô ta liền vội vàng rời đi.