Cô nhập mật khẩu, nhưng liền phát hiện ra căn bản không thể đăng nhập được, hiển thị mật khẩu đăng nhập sai.
Cả người Thẩm Lệ đều mông lung.
Đúng là gặp quỷ rồi.
Cô chỉ còn cách gửi mã xác nhận về điện thoại để đăng nhập, kết quả số điện thoại cũng không đúng.
Là ai?
Đổi mật khẩu FB của cô cũng thôi đi, lại còn đổi cả số điện thoại đăng nhập nữa.
Đây là điện thoại cá nhân của cô, Trình Hân đến mật khẩu mở khóa của cô cũng không biết, cho dù cô ấy biết cũng sẽ không làm chuyện này.
Cố Tri Dân!
Chỉ có Cố Tri Dân có thể đoán được mật khẩu của cô!
Từ nhỏ tới lớn, mật khẩu máy tính, thẻ ngân hàng đều là số cố định, Cố Tri Dân cũng biết chuyện này. Cô cũng thử đổi mật khẩu khác, nhưng đổi rồi cô lại không thể nhớ được.
Nhất định là Cố Tri Dân làm rồi!
“Bác tài, cho đến truyền thông Thịnh Hải.”
Thẩm Lệ cả người tràn ngập sự phẫn nộ, đôi mắt toàn là lửa giận, tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, bị dọa tới rụt cổ lại: “Được.”
Thẩm Lệ ý thức được rằng bản thân ra ngoài gấp quá không kịp đeo khẩu trang, cũng không biết tài xế có nhận ra cô không, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười hiền dịu, như có ý đồ cứu vãn hình tượng của mình, nói: “Cảm ơn.”
Tài xế thấy sắc mặt Thẩm Lệ có chuyển biến tốt, cũng mất giác cười ha ha nói: “Không cần khách sáo.”
Thẩm Lệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lại nghe thấy tiếng tài xế dè dặt hỏi cô: “Xin hỏi cô có phải Thẩm Lệ không?”
Sắc mặt Thẩm Lệ thay đổi, tài xế này vậy mà lại nhận ra cô!
Cô thu lại cảm xúc của mình, khi quay đầu nhìn tài xế, khuôn mặt tràn ngập ý cười: “Đúng vậy.”
Thật muốn giả trang mình không phải Thẩm Lệ, nhưng hiện tại cô đang đi đến Thịnh Hải, muốn nói dối cùng không được.
Mắt tài xế sáng lên, nụ cười có chút ngượng ngùng: “Tôi đã xem phim cô đóng, còn là fan của cô nữa, lát nữa cô có thể kí tên và chụp với tôi một kiểu ảnh được không?”
“Được chứ.” Thẩm Lệ cũng cảm thấy có chút bất ngờ, ngồi xe thôi cũng gặp được fan.
Xe rất nhanh liền đến Thịnh Hải, tài xế sợ gây phiền phức cho cô nên nói ở trong xe chụp chung một bức ảnh là được.
Chụp ảnh xong Thẩm Lệ muốn trả tiền, tài xế liên tục xua tay: “Không cần không cần.”
Thẩm Kiều đương nhiên không thể ngồi xe mà không trả tiền được, cô đặt tiền xuống ghế rồi rời khỏi xe.
Cô vừa bước xuống xe được vài bước, điện thoại liền kêu lên.
Là mẹ cô gọi điện tới.