Nguyễn Tri Hạ thấy anh ta như vậy, không đành lòng nói: “May là anh không sao. . . . . . Nếu không tôi sẽ phải áy náy cả đời.”
Lưu Chiến Hằng cười cười, vờ như suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Có một chuyên muốn nói với em, nói chuyện này vào lúc này, em có thể dễ dàng tha thứ cho tôi.”
Nguyễn Tri Hạ giương mắt nhìn anh ta: “Cái gì?”
Nụ cười trên mặt Lưu Chiến Hằng nhạt đi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không phải chồng sắp cưới của em.”
Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị đậy nắp bình giữ nhiệt lại.
Nghe thấy câu nói của Lưu Chiến Hằng, động tác của cô thoáng sững lại, qua hai giây, sau khi cô đậy nắp bình giữ nhiệt lại xong mới từ từ lên tiếng: “Ồ.”
“Không tức giận sao? Hay là vì rất tức giận mà không muốn nói chuyện với tôi nữa?” Tuy Lưu Chiến Hằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt nhìn qua vẫn bình tĩnh như trước.
Nguyễn Tri Hạ do dự một lát rồi nói: “Nếu như anh có ý muốn lừa tôi, chắc chắn sẽ không để tôi tùy ý qua lại với bọn Tiểu Lệ, hơn nữa, là anh đã cứu tôi, chăm sóc tôi ba năm, ân tình lớn như vậy cả đời tôi cũng không trả hết.”
Sau một lúc lâu, Lưu Chiến Hằng gật gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ đẩy bát canh đến trước mặt anh ta, nói: “Nhưng mà, vì sao anh muốn nói anh là chồng sắp cưới của tôi?”
Lưu Chiến Hằng không cười hỏi lại: “Dựa vào tình hình lúc đó, nếu tôi không nói mình là chồng sắp cưới của em, em sẽ tin tưởng tôi, xuất viện cùng với tôi hay sao?”
Một người hoàn toàn mất đi trí nhớ cũng giống như không hề có cảm giác an toàn, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều cho rằng cô và Lưu Chiến Hằng là người yêu, Lưu Chiến Hằng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Khi đó Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy, cơ thể yếu ớt, kí ức như một khoảng mênh mông trống rỗng.
Loại khủng hoảng này không ai có thể hiểu thay cô.
Dưới tình cảnh này, nếu như có một người quan hệ mật thiết với cô xuất hiện, lại được mọi người công nhận, vậy thì, cô tự nhiên sẽ sinh ra ỷ lại đối với người đó, thậm chí là tin tưởng.
Lúc này, Lưu Chiến Hằng xuất hiện là đẹp nhất.
Nhưng, nếu như phân tích kĩ ra, cách nói này có chút khiên cưỡng.
Nhưng chuyện quan trọng lúc này là, Lưu Chiến Hằng phải nhanh chóng khỏe lại xuất viện, những chuyện khác để sau hãng tính.
Thế là, Nguyễn Tri Hạ gật đầu, hỏi hắn ta: “Còn uống canh nữa không?”
Lưu Chiến Hằng cười đưa bát cho cô: “Ư.”
Nguyễn Tri Hạ đón lấy bát, cúi xuống múc canh cho anh ta.
Vài sợi tóc của cô rũ xuống, cô liền vén vào sau tai, một động tác đơn giản như vậy khiến cả người cô càng thêm thanh nhã thoát tục.
Lưu Chiến Hằng thu hồi lại ánh mắt ổn định lại tinh thần.
Thật ra lúc đầu khi nói Nguyễn Tri Hạ là vị hôn thê của mình, cũng không có nguyên nhân phức tạp gì.
Nguyên nhân lúc đầu anh nói, chỉ là một nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân chủ yếu là vì anh muốn thăm dò xem Nguyễn Tri Hạ có phải thực sự mất đi kí ức không.
Giờ đây có thể xác định Nguyễn Tri Hạ thực sự là mât trí nhớ rồi.
Nguyễn Tri Hạ múc canh đưa cho anh.
Lưu Chiến Hằng đón bát canh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Còn khách sáo với em như vậy.”Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bên cạnh: “Chúng ta không phải là bạn bè, mà là vợ chồng sắp cưới, phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, liền bật cười.
Hắn giơ tay che môi, như thể áp chế tiếng cười, khi cười đủ rồi, mới thấp giọng đáp: “Phải.”
“Buồn cười lắm à? Đưa trả bát canh cho em!” Nguyễn Tri Hạ định cướp lấy bát canh từ tay Lưu Chiến Hằng.Trên đầu giường Lưu Chiến Hằng vẫn còn ống truyền, nên động tác ở tay một chút cũng không dám sơ suất, anh giữ lấy tay của Nguyễn Tri Hạ: “Anh bây giờ đang là bệnh nhân.”