Nghĩ một hồi thì cảm thấy bản thân không thể sống tiếp nữa.
Đào Triển Minh sẽ giết cô bịt đầu mối hay không?
Dù gì anh ta có vẻ không giống người tùy tiện…
Huống hồ, anh ta còn có vợ chưa cưới, bình thường chăm chút bản thân, cũng chưa từng thấy có người phụ nữ khác bên cạnh.
Nhưng hôm nay, chính lúc nãy, cô đã vấy bẩn một Đào Triển Minh thủ thân như ngọc.
Vẻ mặt của cô nhóc trước mặt đỏ rực, giọng nói còn mếu máo, có vẻ rất đáng thương.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, ngược lại Đào Triển Minh còn muốn trêu cô thêm một lát.
Khóe mắt anh ta thoáng thấy có người đã lấy điện thoại ra.
Đào Triển Minh đứng dậy, đỡ Cố Mãn Mãn lại ngay ngắn, quay đầu liếc mắt cảnh cáo người lấy điện thoại.
Ánh mắt anh ta vừa sắc bén, vừa lạnh buốt, người kia lập tức xoay người không nhìn về bên này nữa.
Nhưng ở đây có rất nhiều người ăn đồ nướng, Đào Triển Minh không thể ngăn cản hết.
Anh ta lấy áo khoác trùm lên đầu Cố Mãn Mãn, ôm vai cô đi ra ngoài.
Đào Triển Minh không để tâm mấy việc này, nhưng hiện giờ Cố Mãn Mãn vẫn là người quản lý của Thẩm Lệ, nếu để lộ mặt trước công chúng, việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.
“Ê, anh làm gì…” Bỗng nhiên có cái áo trùm lên đầu, ngăn trở tầm nhìn thành một mảng tối đen, Cố Mãn Mãn duỗi tay muốn kéo áo anh ta trùm lên đầu cô ra.
Đào Triển Minh đè lại cái tay lộn xộn của cô, nghiêng đầu ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Có người đang chụp hình.”
Sau khi Cố Mãn Mãn làm người quản lý của Thẩm Lệ, rất nhạy cảm với hai chữ “chụp hình” này, lập tức yên tĩnh lại, không lộn xộn nữa, cũng không duỗi tay kéo áo trên đầu đi.
Cô cứ đội áo của Đào Triển Minh như vậy rồi được anh ta ôm đi về trước.
Trước mắt là một mảng tối đen, cô hơi không quen, bèn duỗi tay níu lấy góc áo của Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh phát hiện động tác lén ỷ lại này của cô, bước chân cũng chậm lại.
“Đã được chưa?” Cố Mãn Mãn cảm thấy bọn họ đã rời khỏi tiệm đồ nướng.
Đào Triển Minh xem xét con đường yên tĩnh không người, trợn mắt nói dối: “Vẫn có người đi theo, lên xe rồi tính.”
“Ồ.”
Cố Mãn Mãn không hề nghi ngờ, tiếp tục cùng Đào Triển Minh đi về trước.
Cô cảm thấy, Đào Triển Minh chẳng cần phải lừa cô về chuyện này, căn bản cũng chưa từng nghĩ rằng anh ta sẽ lừa mình.
Đào Triển Minh tiếp tục dẫn Cố Mãn Mãn đi về trước, lúc sắp đến cổng tiểu khu của Cố Mãn Mãn anh ta mới dừng lại.
Cố Mãn Mãn cảm thấy Đào Triển Minh bước chậm lại, đoán chắc hiện giờ đã có thể mở áo ra, bèn duỗi tay mở áo trùm trên đầu ra.