Đem chai rượu nhét vào tay Thẩm Lệ một lần nữa: “Uống đi.”
Cảm giác của Thẩm Lệ, cô có thể hiểu được.
Đã từng có lần, vì muốn đẩy cô ra ra, Tư Mộ Hàn đã ở bên Tô Miên, loại cảm giác lòng đau như cắt đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt cô.
Nỗi đau ấy, tất cả những lời an ủi đều không có tác dụng.
Nguyễn Tri Hạ cũng mở một chai rượu, phải uống cùng Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đã say khướt, nhưng vẫn ngăn cô lại: “Cậu uống rượu ở ngoài, Tư Nguyễn và ba của bé cũng không thể thu thập cho cậu.”
Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại một chút, Tư Mộ Hàn đã dặn là không cho phép cô uống rượu.
“Mặc kệ anh ấy, tớ uống cùng cậu.”
Đinh ——
Nguyễn Tri Hạ cạn chén cùng Thẩm Lệ, ngửa đầu uống rượu.
Nguyễn Tri Hạ cũng chưa uống được mấy ngụm thì cửa phòng liền bị người khác mở ra.
Thẩm Lệ híp mắt cẩn thận nhìn về phía cánh cửa, liền nhìn thấy người tiến đến là Tư Mộ Hàn.
Cô quay đầu, nở nụ cười xấu xa với Nguyễn Tri Hạ: “A, Tư Mộ Hàn tới, cậu xong rồi.”
Nguyễn Tri Hạ cứng đờ, phát hiện mình vẫn đang cầm chai rượu trong tay, vội vàng đặt san một bên, hơi lo lắng nhìn Tư Mộ Hàn: “Em chỉ… uống một ngụm thôi.”
Cô uống xong rồi trở về thì coi như mọi chuyện đã rồi, dù Tư Mộ Hàn có tức giận, cô chỉ cần làm nũng một chút, anh cũng không có cách nào gây khó dễ cho cô.
Nhưng bây giờ cô bị Tư Mộ Hàn bắt tại trận, bản chất không giống nhau.
Tư Mộ Hàn nhìn sắc mặt mất tự nhiên của cô, có vẻ như cô cũng chỉ mới bắt đầu uống, sắc mặt lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ ngàn tính vạn tính, lại tính sai về người đồng đội Thẩm Lệ này.
Trước đó Thẩm Lệ uống không ít, lúc này đã say khướt, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, cô duỗi một ngón tay ra lắc lắc, vạch trần Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ không phải uống một ngụm, anh nhìn đi, một nửa chai rượu đã hết…”
Thẩm Lệ nói xong, còn đưa tay chỉ vào chai rượu mà Nguyễn Tri Hạ vừa mới đặt xuống.
Quả nhiên, sắc mặt vừa mới dịu xuống của Tư Mộ Hàn lại trở nên trầm thấp.
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Tư Mộ Hàn nhanh chân đi về phía Nguyễn Tri Hạ, Thẩm Lệ đứng ở một bên xem kịch, nhưng rất nhanh, cô không cười được nữa.
Bởi vì, sau lưng Tư Mộ Hàn còn có Cố Tri Dân đi theo.
Ánh sáng ở cửa hơi tối, Thẩm Lệ lại say khướt, vừa rồi cũng không nhìn thấy Cố Tri Dân. Sau khi Tư Mộ Hàn bước tới, Cố Tri Dân đứng ở phía sau anh mới lộ ra.
Cơn say của Thẩm Lệ lập tức giảm đi một nửa, cô từ từ đặt chén rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân.
Ánh mắt lạnh lùng như băng của cô giống như kim đâm vào người Cố Tri Dân.