Tiêu Văn đi vào, Thẩm Lệ cũng quay đầu lại.
Cô bưng tách cà phê truớc mặt lên uống một hơi hết sạch.
Cảm thấy hơi mất hứng.
Đang tốt đẹp uống cà phê với Nguyễn Tri Hạ thế mà cũng có thể gặp được Tiêu Văn.
Nguyễn Tri Hạ thấy Thẩm Lệ cúi đầu liền nghiêng đầu nhìn mặt cô: “Vẻ mặt cậu là như thế nào vậy? Không phải là nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Văn nên mềm lòng rồi chứ?”
“Cũng không phải.” Thẩm Lệ ngẩng đầu lên, trên mặt như có điều suy nghĩ: “Chẳng qua là tớ cảm thấy tên đàn ông chó má Cố Tri Dân cũng thật sự là đủ tàn nhẫn.”
Tiêu Văn hơi ngốc nghếch nhưng cũng không phải ngốc đến mức không có thuốc chữa.
Cho nên không có khả năng cô ta lại chủ động đi tìm Thạch Quân đồng thời nói với Thạch Quân là cô ta nghi ngờ đứa bé trong bụng là con của anh ta.
Với vẻ ngoài của Tiêu Văn thì sau khi bỏ đứa bé đi rồi rời khỏi thành phố Hà Dương tới một thành phố khác tùy tiện câu lấy một ông chủ nhỏ cũng có thể có một cuộc sống không tệ.
Tiêu Văn đi theo Thạch Quân hơn phân nửa là do Cố Tri Dân làm.
Cố Tri Dân chính là một người khẩu phật tâm xà, mặt ngoài nhìn có vẻ hòa nhã nhưng thực chất bên trong lại rất biết dùng mánh khóe nhưng phải xem có chọc tới anh ta hay không.
Nguyễn Tri Hạ nghe rõ ý tứ trong câu nói của Thẩm Lệ: “Đúng là thật sự đủ tàn nhẫn rồi.”
Rắn đánh bảy tấc, đây là khiến cho cả đời này Tiêu Văn không thể nào trở mình được nữa.
Vẻ mặt Thẩm Lệ nhàn nhạt: “Thật ra khi còn bé tớ rất sợ Cố Tri Dân.”
“Hả?” Mặt mũi Nguyễn Tri Hạ đầy dấu chấm hỏi: “Cậu sợ anh ta á? Nhưng sao tớ lại nghe nói từ nhỏ Cố Tri Dân đã đối xử với cậu khá tốt, che chở cho cậu cung phụng cậu giống như tổ tông vậy.”
Thẩm Lệ giải thích với Nguyễn Tri Hạ: “Đó là chuyện sau này còn lúc đầu tớ rất sợ anh ta.”
“Cậu sợ anh ta nhưng anh ta lại đối xử tốt với cậu á?” Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Cố Tri Dân bị bệnh gì vậy?”
“Chính là bởi vì sợ anh ta nên tớ mới không dám trở thành kẻ địch mà chỉ có thể trở thành bạn bè với anh ta, thật ra lúc đầu chính tớ là người tiếp cận anh ta, tớ còn tưởng rằng anh ta sẽ không kiên nhẫn đâu ai ngờ anh ta lại thuận tay tốt với tớ như vậy vượt qua cả lẽ thường…”
Trên mặt Thẩm Lệ hiện lên một nụ cười mang theo chút thần sắc hoài niệm.
Nguyễn Tri Hạ cười: “Thì ra là như vậy? Tớ còn tưởng rằng anh ta thấy cậu xinh đẹp nên khi còn bé mới chơi với cậu.”
Thẩm Lệ vén tóc mình lên, ra vẻ thâm trầm nói: “Ít nhiều cũng có một phần nguyên nhân là như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, cười ra tiếng.
Lúc này đồ ăn mà các cô chọn một lần nữa được đưa tới.
Thẩm Lệ vốn cảm thấy hơi mất hứng nhưng sau khi trò chuyện với Nguyễn Tri Hạ tâm tình đã tốt trở lại.
Hai người vừa nói vừa cười ăn xong đồ ăn liền chuẩn bị về nhà.