“Vậy ăn thêm chút nữa, ba mẹ và chú Ngọc Nam nói chuyện một chút, con ăn xong lại tới chơi cùng nhé.” Nguyễn Tri Hạ hơi nghiêng đầu, dịu dàng dỗ con bé.
Nói chuyện ư?
Tư Nguyễn nhìn Tư Mộ Hàn.
Vẻ mặt của ba như chỉ muốn đuổi chú Ngọc Nam ra ngoài, còn nói chuyện cùng nhau được sao?
Nhưng Tư Nguyễn rất biết nghe lời, mẹ bảo đi ăn cơm, cô bé đành ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé rời ghế sô pha, vừa đi tới phòng ăn vừa nhìn trộm Tư Mộ Hàn.
Đột nhiên nó nhớ lại, trước đây lúc nó và mẹ ở cùng nhau, chú Ngọc Nam thường tới nhà mình.
Vậy nên, ba mới tức giận vì chuyện đó, ba không thích chú Ngọc Nam.
Cái đầu nhỏ của cô bé quay ngoắt đi, tự cảm thấy đã biết được chuyện không nên biết.
Con bé không hiểu được những yêu hận phức tạp của người lớn, nhưng có thể cảm nhận được Tư Mộ Hàn không thích Tạ Ngọc Nam.
Thật không biết liệu hai người họ có đánh nhau hay không.
Tư Nguyễn nghĩ vậy, nhanh chóng chạy về nhà bếp, leo lên ghế, bưng bát cơm rồi lại chạy tới cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài.
Lúc nào sẽ đánh nhau nhỉ?
Tư Nguyễn như người đứng xem kịch hay, đứng bên cạnh cửa nhìn một lúc lâu, mà vẫn chưa thấy Tư Mộ Hàn và Tạ Ngọc Nam đánh nhau.
Cô bé hơi thất vọng thở dài một tiếng, xoay người trở về phòng ăn.
*
Không khí trong phòng khách có hơi căng thẳng.
Mà quanh người Tư Mộ Hàn, vẫn luôn có khí lạnh bao phủ, giống như lúc nào cũng có thể đứng lên đá thẳng Tạ Ngọc Nam ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ phá vỡ bầu không khí gay gắt này, mở miệng hỏi Tạ Ngọc Nam: “Gần đây anh có khỏe không?”
“Tôi vẫn khỏe, tìm được kẻ giết cha tôi rồi, đá Lưu Chiến Hằng vào tù.” Ánh mắt Tạ Ngọc Nam dừng trên chân Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đã biết từ lâu rồi, với trình độ của Tư Mộ Hàn, anh nhất định đang lợi dụng Tạ Ngọc Nam. Không biết anh ta có biết hay không.
Nguyễn Tri Hạ nhẹ giọng nói: “Chúc mừng anh.”
Tạ Ngọc Nam như có chuyện muốn nói. Nhưng anh ta chỉ đưa mắt nhìn Tư Mộ Hàn một cái, sau đó đưa tay cầm ly nước lên uống.
“Không có chuyện gì?” Tư Mộ Hàn nâng mắt nhìn Tạ Ngọc Nam.
Ngay sau đó anh không đợi Tạ Ngọc Nam phản ứng, hơi giơ tay lên: “Tiễn khách.”
Thời Dũng bước lên: “Cậu Tạ, mời.”
Nguyễn Tri Hạ mở lời: “Tôi đưa anh ra ngoài.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, nhíu mày quay đầu nhìn cô. Nguyễn Tri Hạ đón nhận ánh mắt của anh, nói: “Một mình em tiễn là được.”
“Nguyễn Tri Hạ.” Trong giọng nói của anh có ý cảnh cáo.
Nguyễn Tri Hạ không hề nhượng bộ. Tình cảm giữa cô và Tạ Ngọc Nam trong sáng lành mạnh, cô không thẹn với lương tâm.
Trong chuyện này, Tư Mộ Hàn hình như luôn không yên tâm về cô, cứ muốn hoàn toàn khống chế cô.
Tính cách Nguyễn Tri Hạ hiền lành, nhưng không phải không có chủ kiến. Ham muốn chiếm hữu của Tư Mộ Hàn rất lớn, nếu cô dung túng anh, sẽ chỉ khiến anh ngày càng cố chấp.