Nhưng Tư Mộ Hàn càng có lòng kiên nhẫn với cô, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy là do Tư Mộ Hàn chột dạ nên mới làm vậy.
Cô nghĩ không ra, ngoài Tư Mộ Hàn còn có ai muốn mang con cô đi.
Hồi lâu, Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói: “Nếu em không về thành phố Hà Dương, có thể suốt đời này em cũng không gặp được con nữa.”
Nếu sự hiểu lầm này khiến Nguyễn Tri Hạ cam tâm tình nguyệt theo anh về thành phố Hà Dương, vậy anh sẽ tiếp tục cho cô hiểu lầm.
Anh nhận ra trong lòng Nguyễn Tri Hạ đứa bé còn quan trọng hơn cả anh.
Nếu đứa bé không bị đánh cắp, bây giờ có thể họ đã làm lành rồi.
Dù không thể làm lành cũng sẽ không lạnh lùng với nhau như vậy.
Nếu Nguyễn Tri Hạ biết đứa bé bị đánh cắp, Tư Mộ Hàn có thể chắc chắn rằng Nguyễn Tri Hạ tuyệt đối sẽ không theo anh về thành phố Hà Dương.
Đứa bé vẫn chưa tìm được, nhưng anh nhất định phải mang Nguyễn Tri Hạ về.
Bây giờ anh hối hận rồi, lúc đó không nên bỏ mặc một mình Nguyễn Tri Hạ chạy trốn.
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn nghe có vẻ lạnh lùng.
Nguyễn Tri Hạ tức đến run rẩy: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận?”
“Phải.” Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Em ngoài việc theo anh về thành phố Hà Dương ra không còn lựa chọn nào khác, nếu không suốt đời này em đừng mong gặp lại con nữa.”
Lời của Tư Mộ Hàn dọa đến Nguyễn Tri Hạ một hồi lâu mới phản ứng lại.
Một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác lên tiếng hỏi anh: “Chẳng phải anh nói không phải anh mang con đi à?”
Ban đầu khi cô chất vấn Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn đã một mực phủ nhận.
Nguyễn Tri Hạ cũng từng lung lay, cũng từng nghi ngờ có phải mình đoán sai rồi không.
Nhưng nếu loại bỏ Tư Mộ Hàn ra, cô thực sự nghĩ không ra còn có ai sẽ đánh tráo mang con cô đi.
Trong lòng có chút vương vấn, nhưng không ngờ Tư Mộ Hàn lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, còn dùng chuyện này để uy hiếp cô.
Tư Mộ Hàn vẫn mặt không cảm xúc, giữa hàng lông mày đều toát ra vẻ lạnh thấu xương: “Đương nhiên là anh, ngoài anh ra còn có ai mang con đi được?”
Nguyễn Tri Hạ mím chặt môi, nghiến răng thốt ra hai chữ: “Bỉ ổi!”
“Vì vậy bây giờ tốt nhất em ngoan ngoãn nghe lời anh.” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa đưa tay ra muốn chạm vào mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu né tránh tay của anh, trong mắt toát ra vẻ chán ghét.
…
Hành động Tư Mộ Hàn dùng đứa bé để uy hiếp Nguyễn Tri Hạ đã có tác dụng.
Trong tháng tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ không khóc không quấy, yên phận dưỡng bệnh.
Ngoài ra, cô cũng không nói thêm một lời nào với Tư Mộ Hàn.
Đối với sự xa lánh của Nguyễn Tri Hạ, tuy Tư Mộ Hàn có tức giận nhưng chưa bao giờ thực sự phát cáu với cô.
Nguyễn Tri Hạ có chút khâm phục sức chịu đựng của Tư Mộ Hàn.
Sáng sớm khi ăn cơm, Tư Mộ Hàn bỗng lên tiếng: “Chuyến bay tối mai, về thành phố Hà Dương.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy cuối cùng đã nói với anh câu đầu tiên trong cả tháng nay: “Sau khi trở về thì được gặp con chưa?”
Tư Mộ Hàn chẳng nói đúng sai nhìn cô: “Còn chưa về em đã ra điều kiện với anh rồi à?”
Nguyễn Tri Hạ nổi giận đùng đùng kêu tên anh: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống, thong thả ung dung cắt miếng trứng trong dĩa, giọng nói không chút cảm xúc: “Em không có tư cách ra điều kiện với anh.”