Hơn nữa sân bay này rất nhỏ, có gặp người quen cũng là chuyện bình thường.
Lưu Chiến Hằng cười thành tiếng: “Chúng tôi là hai giờ.”
“Thiếu phu nhân.”
Lúc này, Thời Dũng đi tới: “Chúng ta bây giờ phải chuẩn bị tới phòng chờ.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu với anh ta một cái, rồi mới quay đầu nói với Lưu Chiến Hằng: “Tôi đi trước, trở về gặp lại.”
Lưu Chiến Hằng cười một tiếng, nhìn Nguyễn Tri Hạ đi xa.
Thời Dũng đi phía sau Nguyễn Tri Hạ, do dự một chút mới hỏi: “Thiếu phu nhân quen biết như thế nào với Lưu tiên sinh?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, dừng bước quay lại nhìn anh ta.
Thời Dũng khẽ vuốt cằm, cung kính nói: “Thiếu phu nhân đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý gì khác, năm đó trước lúc cô cùng thiếu gia đi đảo nhỏ, tin đồn giữa cô và Lưu tiên sinh đột nhiên rộ lên, tôi cũng mới đột nhiên nghĩ tới, liền muốn hỏi một chút.”
Biết Thời Dũng củng chỉ muốn tốt, Nguyễn Tri Hạ ngẫm nghĩ một lát nói: “ Tôi cũng không biết đã gặp anh ta lúc nào, nhưng lúc anh ta xuất hiện ba năm trước, từ trong giọng nói của anh ta có thể nghe thấy, anh ta biết tôi.”
Thời Dũng gập đầu một cái nói: “Có một lời, không biết có nên nói hay không?”
Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng: “Muốn nói thì nói đi.”
“Lưu tiên sinh người này lai lịch không rõ, thiếu phu nhân vẫn phải cẩn thận.”Thời Dũng giọng rất ôn hòa.
Anh ta không giống Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn ghét Lưu Chiến Hằng thể hiện rất thẳng thắn, anh là lại cân nhắc tới việc Lưu Chiến Hằng từng cứu Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ sẽ tự nhiên mang ơn Lưu Chiến Hằng.
Chính bởi vì loại quan hệ này, càng có ý tốt nhắc nhở, lại càng phải ôn hòa uyển chuyển một chút.
Máy bay đáp xuống sân bay của thành phố Hà Dương.
Trước đó Thời Dũng đã sắp xếp vệ sĩ tới đón máy bay.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn vừa ra khỏi sân bay, thì liền có vệ sĩ tới đón.
Vệ sĩ khẽ vuốt cằm nói: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Tư Mộ Hàn quay đầu lại hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cô đi đâu vậy?”
Hai ngày này Tư Mộ Hàn đối xử với cô hết sức lãnh đạm, Nguyễn Tri Hạ cũng đã sinh ra một chút miễn dịch.
Cô mặt không đổi sắc trả lời: “Đi nhà anh nhìn Tư Tư.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, trên mặt không biểu tình quay đầu về phía Thời Dũng: “Đi công ty.”
Anh nói xong, liền nhấc chân đi về phía chiếc xe.
Vệ sĩ khai thông đường xe, thấy Tư Mộ Hàn nói phải tới công ty, liền chủ động tiến lên mở cửa xe giúp anh.
Thời Dũng nhìn bóng lưng Tư Mộ Hàn một cái, rồi mới phân phó người vệ sĩ khác ở bên cạnh: “Đưa mợ chủ trở về.”
Nguyễn Tri Hạ không để ý Thời Dũng nói gì, đuổi theo Tư Mộ Hàn nói: “Đồ ông chú cho, tôi sẽ để lại trong nhà anh một ít được chứ?”
Tư Mộ Hàn đang khom người muốn lên xe, nghe cô nói, hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô một cái: “Không cần, cô lấy hết đi.”
Anh nói xong, liền trực tiếp khom người lên xe.
Vệ sĩ đóng cửa lại, hướng Nguyễn Tri Hạ cung kính gật đầu một cái rồi lui ra, Thời Dũng lái xe đưa Tư Mộ Hàn tới công ty.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xe đã đi xa, hít một hơi sâu, rồi mới xoay người lên một chiếc xe khác.
Tư Mộ Hàn lặp đi lặp lại tính cách bất ổn này, thật khiến người khác đoán không ra.
Vệ sĩ trực tiếp đưa Nguyễn Tri Hạ trở về nhà họ Tư.