Nhiều ngày trôi qua như vậy mặc dù Tinh Hòa không thể nào gặp Tư Mộ Hàn thường xuyên , nhưng búp bê sữa nhỏ tương đối quen thuộc với mùi hương này , biết được người nào đối tốt với mình , chỉ cần nằm trong ngực Tư Mộ Hàn một lúc , tiếng khóc sẽ lập tức được thu hôi , bắt đầu cười lên “ha ha ha”.
Có đôi khi Nguyễn Tri Hạ nhìn cũng có chút ghen ghét , nhưng lại không có cách nào , chỉ có thể quyệt miệng ở bên cạnh nhìn.
Trong lòng Nguyễn Hướng Minh ngũ vị tạp trần , đôi mắt xanh biếc ngón trông mong mỏi nhìn em gái , rõ ràng thời gian cậu bé ở cùng với em gái là dài nhất , vì sao mỗi lần em gái nhìn thấy bố đều cười rất vui vẻ , thấy cậu bé thì lại không nhất định.
Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ôm nhau ở trên ghế salon , nước mắt rưng rưng nhìn qua đối phương , nhất thời buồn từ đó.
Tư Mộ Hàn đã sớm phát hiện được tình hình bên kia , chỉ là vẫn luôn chịu đựng không cười lên , lúc này Tinh Hòa cũng đã ngủ , anh mới chậm rãi cất bước đi qua , cẩn thận đặt cô gái nhỏ vào trong ngực của cô , híp mắt nhìn cô cười.
Nguyễn Tri Hạ lầm bầm hai câu , nhưng đến cùng cũng không muốn đánh thức Tinh Hòa , ngược lại càng nhìn càng thấy vui vẻ , đây thật sự là đứa con cô mang thai mười tháng , dáng vẻ trắng nõn nà thực sự là đáng yêu…
Cô còn chưa kịp ôm nóng , đứa nhỏ đã nấc nở nghẹn ngào tỉnh lại , hai tay quơ trên không trung , giống như là đang tìm đồ vật gì đó , cho đến khi bắt được ngón tay Tư Mộ Hàn , mới mở to mắt dừng lại , nước mắt lăn dài trên mặt , đôi mắt phát ra tia sang nhìn qua , nhấp nháy nhấp nháy giống như tìm được đồ vậy gì thú vị , nước mắt vẫn còn chưa khô đã lại cười.
Nguyễn Tri Hạ bị dáng vẻ và tốc độ lật mặt của cô bé làm cho buồn cười , nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé , híp mắt hài lòng ôm cô bé đi lên tầng nghỉ ngơi , sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng , vẫn chưa từng thả lỏng , hiện tại đột nhiên được thu giãn , cũng đã sớm mệt không chịu được , hơn nữa lúc này hai mí mắt đã đánh nhau.
Đưa hai mẹ con trở về phòng , sau khi dỗ dành hai người ngủ , Tư Mộ Hàn lại trở về thư phòng một lần nữa , đầu tiên là nhìn chằm chằm văn kiện ở trên bàn một lúc lâu , sau đó mới cầm điện thoại di động lên , khuôn mặt nghiêm túc gọi đến một số điện thoại.
Điện thoại kết nối rất nhanh , những ngày gần đây Nguyễn Kiến Định càng ngày càng trầm ổn , nhưng ở trước mặt người nhà vẫn ôn hòa trước sau như một.
“Ông ngoại thế nào? Có nghỉ ngơi không , chuyện của Vũ Nguyên Hải tạm thời không cần vội vàng , chờ ở bên này tôi xử lý xong sẽ trở về một chuyến.”
Giọng nói Nguyễn Kiến Định ôn hòa mà có lực , có thể nghe ra ở bên cạnh còn kèm theo giọng nói của người khác , xem ra là đang bận.
Tư Mộ Hàn nói ngắn gọn , trước tiên nói qua loa một lần chuyện Vũ Nguyên Hải nói ở trong thư phòng , tiếp sau đó nói khái quát ý của công tước Otto một lần mới cau mày nói ra: “Dựa theo lời giải thích của Vũ Nguyên Hải , rất có thể Dương Minh Hạo phản bội đi tìm nơi nương tựa là Abel , muốn diệt trừ ông ta , sợ là không dễ làm , trong thời gian ngắn chúng ta không động đến được ông ta , nhưng rất có thể ông ta sẽ quay trở lại gây phiền phức cho chúng ta , nếu như có Giang Húc Đông và Abel giúp đỡ , thì coi như ông ngoại đứng về phía chúng ta cũng không nhất định có thể gánh vác , chúng ta cần tính toán sớm chút.”
Từ sau khi biết được chuyện này , Tư Mộ Hàn vẫn luôn nghĩ , bây giờ anh đã có vợ và con , không còn lẻ loi một mình giống như trước nữa , muốn làm cái gì phải làm cái gì , bây giờ anh bị đe dọa cũng nên có khôi giáp.
“Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại , cậu ổn định trong nhà trước , không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên quấy rầy đến ông ngoại.” Chuyện này không nên quá mức làm to chuyện , vạn nhất không cẩn thận đánh rắn động cỏ , hậu quả khó mà lường được.
“Qua mấy ngày tôi tìm lý do , đầu tiên đưa Tri Hạ và con đi , tôi không thể để bọn họ bị lôi vào nguy hiểm.” Bắt đầu từ khi biết Giang Húc Đông muốn đối phó với bọn họ , thỉnh thoảng ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu anh , cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình.