Nhưng bây giờ Nguyễn Tri Hạ đã tháo gỡ được nút thắt trong lòng mình rồi, anh nghĩ có anh ở bên cô là đủ rồi, còn Tư Nguyễn có thể quay lại trường của mình rồi.
Tư Nguyễn vốn dĩ vẫn đang cười vui vẻ, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời của Tư Mộ Hàn, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé lập tức biến mất.
Cô bé mím chặt môi, một lúc sau lại lắc đầu: “ Không muốn.”
“ Tại sao?” Tư Mộ Hàn hỏi bé.
Tư Nguyễn cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ nhẹ: “Con muốn ở bên mẹ.”
Mặc dù giác quan và trí tuệ của trẻ con không được như người lớn, không được hiểu đời như người lớn, nhưng cô bé cũng biết rằng tình hình của Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không được tốt.
Tư Mộ Hàn rũ mắt nhìn chằm chằm bé một lúc, thanh âm sau đó đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Ba sẽ chăm sóc mẹ con thật tốt.”
Tư Nguyễn nhìn anh với đôi mắt to tròn.
Tư Mộ Hàn tiếp tục nói: “Mẹ hy vọng con có thể đến trường.”
Nghe thấy điều này, Tư Nguyễn bắt đầu bĩu môi.
Tư Mộ Hàn hỏi tiếp: “ Vẫn không muốn đi à?”
Tư Nguyễn càng bĩu môi mạnh hơn, cô bé còn hậm hực hừ một tiếng, ngữ điệu nghe nói có chút tức giận: “ Con không đi cũng phải đi.”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, Tư Nguyễn tiếp tục nói: “Dù sao đi nữa, mẹ mà hy vọng điều gì, thì ba nhất định sẽ giúp mẹ làm cho bằng được mà.”
……
Tư Mộ Hàn khựng người, anh không ngờ Tư Nguyễn lại nói như vậy.
Nhưng Tư Nguyễn nói cũng không sai.
Trong lòng của anh, Nguyễn Tri Hạ đúng là được xếp trước Tư Nguyễn.
Chỉ cần là chuyện mà Nguyễn Tri Hạ mong muốn, anh sẽ thay cô làm cho bằng được.
Nguyễn Tri Hạ chính là độc nhất vô nhị trong lòng anh.
Ngay cả Tư Nguyễn, cô bé cũng không thể vượt qua vị trí của Nguyễn Tri Hạ trong lòng anh được.
Tư Nguyễn nói xong thì cũng không nghe thấy Tư Mộ Hàn đáp lại lời nào, hai cánh tay bé nhỏ hậm hực khoanh lại, cô bé tức giận nói: “ Ba còn không biết bác bỏ nữa chứ! Ba chỉ yêu mẹ thôi, yêu nhiều hơn yêu con nữa.”
Tư Mộ Hàn còn không biết quan tâm đến trái tim non trẻ của Tư Nguyễn nữa, anh nói thẳng: “ Biết là tốt.”
“…..” Tư Nguyễn bĩu môi, không nói nên lời.
Như thể mình không phải là con gái ruột của ba vậy đó.
Nhìn thấy dáng vẻ không vui của cô bé, Tư Mộ Hàn suy nghĩ trong giây lát, anh cũng cảm thấy nói thẳng thừng như vậy cũng có chút không hay lắm.
Thế là, anh đưa tay ra xoa xoa đầu của Tư Nguyễn rồi nói với giọng an ủi: “Nhưng ba vẫn yêu con mà.”
Tư Nguyễn hừ một tiếng, sau đó nói với giọng rất tự tin kiêu ngạo: “ Có gì ghê gớm chứ, sau này con cũng sẽ kết hôn với một người vô cùng yêu con cho xem.”
Nghe thấy mấy lời này, sắc mặt Tư Mộ Hàn có chút thay đổi: “ Tiểu nha đầu kết hôn cái gì chứ?”
“ Sau khi con lớn lên thì có thể kết hôn rồi.” Tư Nguyễn càng nói với giọng tự tin hơn, bộ dạng trông rất kiêu ngạo.