Tư Mộ Hàn đúng là không biết nói lý mà.
Nhưng hết lần này tới lần khác Nguyễn Tri Hạ lại không tìm được câu nào để phản bác.
Mắt thoáng nhìn qua ly cà phê trên bàn làm việc do chính cô vừa pha, lại nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn, vươn tay bưng tách cả phê lên, ngẩng đầu một ngụm uống sạch.
Cà phê có chút đắng, vẫn chưa kịp thêm sữa thêm đường, đắng đến mức trong cổ cô đều là vị chát chát.
Nguyễn Tri Hạ mím môi chịu đựng mùi vị đắng chát khó chịu kia, “ba” một tiếng đặt tách cà phê hết sạch lên trên bàn làm việc, khiêu khích nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Tôi đi ngủ, ngủ ngon.”
Tư Mộ Hàn vẻ mặt tối tăm nhìn cô đi ra ngoài, sau đó rũ mắt nhìn tách cà phê trống không
Anh vươn ngón tay, khẽ chạm vào tay cầm tách cà phê hai cái, sau đó cong môi nở nụ cười.
Vừa rồi, cô là đang tức giận sao?
Nhưng mà, cách trả thù của cô thật đúng là quá nhẹ nhàng rồi, anh không có cảm nhận được chút cảm giác bị trả thù nào, mà còn cảm thấy có chút thú vị.
Nguyễn Tri Hạ nổi giận đùng đùng trở về phòng.
Cô đóng cửa lại, thở dài một hơi, đi tới bên giường nhìn Tư Hạ một chút.
Phát hiện Tư Hạ ngủ rất ngon, nên cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đứng trước bồn rửa tay, cô đưa tay sờ sờ môi mình, nơi đó giống như vẫn còn giữ lại nhiệt độ của nụ hôn khi nãy.
Không nghĩ ra được cuối cùng Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, và đang muốn gì.
Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo tự cao của anh, đúng là rất đáng ghét.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng tắm, nhưng không trực tiếp nằm xuống giường.
Cô cầm điện thoại làm ổ trong sofa, gửi Zalo cho Thẩm Lệ: “Cậu chắc chắn trước kia tớ và Tư Mộ Hàn thật sự yêu nhau sao?”
Có lẽ Thẩm Lệ đúng lúc đang chơi điện thoại, rất nhanh đã trả lời cô: “Chắc chắn.”
Nguyễn Tri Hạ giống như tìm được một người để trút hết giận dữ vậy, cô bắt đầu oán giận với Thẩm Lệ: “Nhưng mà bây giờ tớ cảm thấy anh ta rất đáng ghét, kiêu ngạo giống như là Hoàng đế vậy á, nói chuyện đúng là có thể chọc người khác tức chết. . . . . .”
Thẩm Lệ thấy cô gửi một tin dài như vậy qua thì trả lời lại một câu: “Cho một ví dụ đi.”
“Anh ta thế nhưng lại nói với tớ là trước khi anh ta khôi phục trí nhớ, tớ không được câu tam đáp tứ, tớ là người không thành thật như vậy sao? Tớ có thể hiểu lý do anh ta nói lời này, nhưng mà anh ta nói như vậy không phải có chút quá đáng sao. . . . . .”
Thẩm Lệ đọc đi đọc lại tin nhắn của Nguyễn Tri Hạ hai lần, đắn đo nói: “Bây giờ tớ có cảm giác đang bị cho ăn một bát thức ăn cho chó.”
Nguyễn Tri Hạ: “. . . . . .”
“Ông chủ rõ ràng là có cảm giác với cậu, nhưng mà anh ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại trí nhớ. . . . . . Nói như vậy còn có chút phức tạp , nó giống như là bản năng của động vật vậy, sẽ tuyên thệ chủ quyền với lãnh thổ của mình. . . . . .”
Thẩm Lệ nói xong lại hỏi cô: “Tớ nói như vậy, cậu có hiểu không?”
“Có cảm giác với tớ, không phải nên dịu dàng một chút à?”
“Cách biểu đạt của mỗi người đều không giống nhau.” Thẩm Lệ kiên nhẫn hỏi cô: “Vậy cậu với anh ấy thì sao? Có chút cảm giác gì không?”
Nguyễn Tri Hạ trở nên im lặng.
Qua vài giây, cô gửi cho Thẩm Lệ một câu “Ngủ ngon” .
Thẩm Lệ trả lời cô rất nhanh: “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tớ đâu?”
Nguyễn Tri Hạ lại gửi tới một tin: “Tớ đang ngủ.”
Sau đó lập tức để điện thoại qua một bên..