Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đã ăn rồi, cho nên chỉ gọi hoa quả ăn nhẹ cho tiêu cơm.
. . .
Trần Tuấn Tú bên kia vừa hãy cũng đã ăn cơm xong, lúc trợ lý tiến vào thì cúi người ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Tôi vừa thấy cậu chủ Tư cũng tới đây rồi.”
“Cậu chủ Tư” mà trợ lý nói chính là Tư Mộ Hàn.
Trần Tuấn Tú đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy tôi phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.”
Đến cửa phòng bao, anh ta liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Anh ta đang muốn mở miệng thì đột nhiên di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn cũng không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ ở đây, đầu tiên là anh nhìn qua Nguyễn Tri Hạ một cách kín đáo, cô đang cúi đầu cùng xem điện thoại với Thẩm Lệ.
Sau đó anh mới quay đầu lại nhìn Trần Tuấn Tú lần nữa, mở miệng nói trước: “Ảnh đế Trần cũng ở đây sao?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên câu “Sao anh cũng ở đây?” của Nguyễn Tri Hạ nói lúc trước, sắc mặt biến đổi nho nhỏ khó mà nhận ra.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời của anh thì chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Trần Tuấn Tú vẫn còn đang đứng ở cửa.
Trần Tuấn Tú lúc này cũng đã phản ứng lại, cười nói: “Tôi vừa mới nghe người ta nói giám đốc Cố cũng đang ở đây nên qua đây để chào hỏi một chút.”
Trần Tuấn Tú là diễn viên ký kết dưới lá cờ của Thịnh Hải, đây không phải bí mật gì cả, cho nên cách nói này cũng coi như hợp lý.
Thoáng cái bầu không khí trong phòng bao lập tức rơi vào một loại không khí ngượng ngừng không nhận ra được: “À, đúng rồi, anh cũng ở đây à…”
“Ừm, tôi còn có bạn đang đợi, đi trước đây.” Trước khi Trần Tuấn Tú đi khỏi, anh ta giống như lơ đãng mà nhìn thoáng qua phía Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, người mà Trần Tuấn Tú nhìn là “Tư Gia Thành” .
Mà Tư Mộ Hàn thì lại cảm thấy, người Trần Tuấn Tú nhìn chính là Nguyễn Tri Hạ.
Hai người sắc mặt cổ quái quay đầu đối diện nhau rồi lại rất nhanh nhíu mày dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Người vừa nãy là Trần Tuấn Tú!” Thẩm Lệ phản ứng lại chậm mất nửa nhịp, vỗ mạnh vào Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, người vừa rồi đúng là Trần Tuấn Tú đó! Tại sao cậu không lên chụp ảnh chung với người ta chứ?”
Cố Tri Dân lập tức tiếp lời, cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường thẳng: “Nguyễn Tri Hạ, nếu như cô muốn chụp ảnh chung với Trần Tuấn Tú thì có thể tới công ty tìm tôi.”
Tục ngữ nói, nếu muốn giải quyết được một cô gái thì cần phải ra tay từ phía bạn bè của cô ấy, mà Nguyễn Tri Hạ lại chính là bạn tốt của Thẩm Lệ.
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì lạnh lùng liếc Cố Tri Dân một cái: “Ăn cơm mà cũng không chặn được cái miệng của cậu sao?”
Cố Tri Dân bày ra vẻ mặt không hiểu, anh ta nói sai cái gì chứ?
Sao mà Tư Mộ Hàn lại giống như đang tức giận vậy? Vừa rồi Nguyễn Tri Hạ tiêu tiền của anh, anh cũng vui vẻ như thế cơ mà.
Anh ta đây là đang lấy lòng Nguyễn Tri Hạ đó. Không phải Tư Mộ Hàn nên cảm thấy vui mừng mới phải sao?
Không khí vốn dĩ rất hài hòa lại bởi vì Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện mà trở nên có chút kỳ quái.
Thẳng đến khi rời khỏi Kim Hải, Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ hỏi “Tư Gia Thành”: “Có phải anh cũng quen Trần Tuấn Tú không?”
Nếu không thì, trước khi Trần Tuấn Tú rời đi, cái ánh mắt nhìn anh đó là có ý gì vậy chứ?
Trong lòng Tư Mộ Hàn có chút bực bội, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Liên quan gì tới cô?”
Nóng nảy cái gì chứ? Cô tử tế hỏi hắn một câu, không muốn nói thì đừng nói, có cần phải khích cô vậy không chứ?
Cùng nhau sống dưới một mái nhà, cô vốn dĩ cũng rất mong có quan hệ tốt với anh mà.
Thẳng tới khi về đến nhà, Nguyễn Tri Hạ cũng không nói với anh thêm câu nào nữa.