Chỉ đỏ mắt đứng lại chỗ , đến cả một câu trong lòng cũng không nói ra được.
Nguyễn Tri Hạ thở dài , dịu dàng nắm tay anh , từ từ dắt anh đến bên giường bệnh: “Phong , ông nội… anh có gì muốn nói thì nói đi , sau này cũng không còn cơ hội nữa.”
Ông cụ nằm trên giường như đang ngủ vậy , trên người đầy ống , khiến ông đến cả thở cũng phải tốn sức vậy.
Loại chuyện này cho dù cô muốn an ủi cũng đều không có cách , giống như năm đó bố mẹ cô mất vậy , cảm giác đau đớn đến mức không thở nổi đó , cho dù người khác có an ủi thế nào cũng không có tác dụng , phải tự mình bước ra.
Đợi sau khi anh ngồi ổn định cạnh giường , Nguyễn Tri Hạ mới trầm mặt đi ra ngoài , ngẩng đầu dựa trên tường , nước mắt rơi xuống từng giọt một.
Mặc dù mười mấy năm trước cô đã từng rất hận ông cụ , nhưng cảm tình bao nhiêu năm nay cũng không phải uổng phí , sau này cũng không thể gặp ông nội cứng miệng nữa , cô cắn răng , trong lòng hoảng loạn.
Sau khi cô ra ngoài , trong phòng ngủ trở lên vô cùng yên tĩnh , chỉ có tiếng động nhỏ phát ra từ máy móc đang vận hành.
Tư Mộ Hàn ngồi ngẩn ra một lúc lâu , mới vô thức ngẩng mắt lên nhìn ông nội đã nuôi dưỡng anh lớn lên.
“Ông nội.” Sau khi nhìn ông một lúc , Tư Mộ Hàn mới mở miệng nói ra hai từ , giọng nói vô cùng khàn , hai mắt đỏ hoe , dường như nước mắt có thể rơi ra bất kỳ lúc nào vậy.
Giống như có thần giao cách cảm vậy , Tư Mộ Hàn vừa mới mở miệng gọi một tiếng , ông cụ nằm hôn mê trên giường gần hai ngày nay đột nhiên mở mắt ra , nhìn sắc mặt cũng tốt hơn vừa nãy một chút , mặc dù vẫn còn trắng bệch.
“Phong về rồi.” Có lẽ ông cụ cũng biết mình không còn nhiều thời gian , hai tay chống xuống dưới sự giúp đỡ của Tư Mộ Hàn ngồi tựa lưng vào giường , trên mặt luôn cười , bàn tay gầy gò thậm chí còn nắm lấy cánh tay của anh , bởi vì dùng lực quá mạnh , mà gân xanh nổi lên.
“Ông nội không khỏe sao lại không nói sớm với cháu , cháu sẽ sớm tìm bác sĩ chữa trị cho ông.” Bao nhiêu từ ngữ dồn nén trong lòng , cũng không biết nói cái gì , cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu.
Tư Mộ Hàn mở miệng , biểu cảm có chút căng thẳng , nhưng nhìn ông cụ vẫn nhếch miệng cười , cuối cùng vẫn ngậm miệng lại , cúi đầu xuống có chút ảo não.
“Ông đã như thế này , không có gì hay ho cả , hiếm như hai ông cháu chúng ta bình tĩnh hòa nhã ngồi nói chuyện với nhau. Hàn , ông nội già rồi , sau này không thể đi cùng cháu nữa , bây giờ cháu cũng đã có cả con trai lẫn con gái , sống cuộc sống của mình cho tốt , không cần phải để ý người khác nói cái gì. Chăm sóc tốt cho người nhà mình , đừng giống như ông đây…” Ông cụ Tư càng nói càng nhỏ , cuối cùng chỉ có thể cố gắng phát ra tiếng thở , vo ve giống như một ống thổi đổ nát vậy.
Mắt Tư Mộ Hàn đỏ hoe , nằm trên giường , có gắng phân tích rốt cuộc ông đang nói cái gì , đến cả nước mắt rời từ lúc nào không biết , rõ ràng đã là người ngoài ba mươi tuổi rồi , vậy mà bây giờ nước mắt cứ lộp bộp rơi xuống.
“Ông nội , cháu đi gọi bác sĩ , ông đợi cháu một chút được không.”
Lần đầu tiên trong đời , Tư Mộ Hàn giơ tay ôm ông vào lòng , hai tay ôm chặt lấy bờ vai ông , cảm nhận tay của ông từng chút một từ từ rơi từ vai anh xuống , cuối cùng rơi trên giường , không còn chút động tĩnh nào.
Anh giống như bị Hàn ấn vậy , ngẩn ra đứng tại chỗ , giữ nguyên tư thế cúi người về phía trước , giống như chỉ cần không tận mắt chứng kiến , ông cụ sẽ vĩnh viễn không rời khỏi anh vậy , anh giống như một đứa trẻ mất đi cả thế giới vậy.
Thấy bên trong mãi mà không có động tĩnh , khi Nguyễn Tri Hạ lo lắng đẩy cửa bước vào , thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Có lẽ là ông cụ không quá thích mùi trong phòng bệnh , mặc dù bị bệnh nặng , nhưng cửa sổ vẫn có một khe hở , lúc này nửa thân thể Tư Mộ Hàn đã cứng đờ , bị gió thổi toàn thân lạnh ngắt , sắc mặt trắng bệch , nhìn không tốt lắm.